Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 321 : Lời kể của tiểu cô nương

Ngày đăng: 13:50 18/04/20


Nghê Diệp Tâm cũng không biết nói gì. Lúc này đây không chỉ là Cừu Vô Nhất hy sinh sắc tướng, cả Cốc Triệu Kinh cũng hy sinh. Quả thực hy sinh lớn.



Bất quá lúc chạng vạng, Nghê Diệp Tâm chuẩn bị bắt đầu ăn cơm, Cừu Vô Nhất và Cốc Triệu Kinh từ chỗ tiểu cô nương trở về, đã hỏi được không ít.



Nghê Diệp Tâm đang muốn ăn cơm. Bữa chiều cũng rất phong phú, Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình còn ăn như thế này chỉ sợ không mấy ngày liền tăng mười cân.



Nhưng Mộ Dung Trường Tình lại cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm, khi bế Nghê Diệp Tâm lên sẽ mềm mụp, xúc cảm sẽ thực tốt.



Nghê Diệp Tâm nói:



"Không nghĩ tới đại hiệp có sở thích của thiếu nữ, thích những thứ mềm mụp. Vậy nhất định đại hiệp thích chơi thú nhồi bông rồi."



Mộ Dung Trường Tình nghe chế nhạo, nói:



"Ta thích làm cái gì, ngươi không biết sao?"



Bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên liền nghe được tiếng Cừu Vô Nhất từ thật xa vọng lại. Âm thanh tới trước hình ảnh.



Cừu Vô Nhất chạy vào sân, sau đó dùng lực đập cửa, hô:



"Phụ thân mở cửa! Mở cửa!"



Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức vui vui vẻ liền đi mở cửa.



Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh vào cửa, Nghê Diệp Tâm liền đem bọn họ ngồi xuống. Vừa lúc một bàn đồ ăn phong phú, cũng đủ bốn người ăn. Bất quá Cừu Vô Nhất và Cốc Triệu Kinh đã ăn cơm rồi. Bọn họ là ăn ở chỗ tiểu cô nương. Tiểu cô nương chơi đặc biệt vui vẻ, một hai phải lưu bọn họ lại ăn cơm.



Cốc Triệu Kinh vốn dĩ không muốn ăn, sợ có cái gì ngoài ý muốn linh tinh. Nhưng Cừu Vô Nhất đã đói bụng, có lẽ buổi chiều tiêu hao quá nhiều thể lực, cho nên nó dứt khoát ở lại ăn. Mà tiểu cô nương cũng luyến tiếc để bọn họ đi.



Hai người ăn cơm xong, mới vội vàng từ chỗ tiểu cô nương tới tìm Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.



Cừu Vô Nhất không đói bụng, chỉ cảm thấy khát, nên uống vài ly nước trà.



Nghê Diệp Tâm nói:



"Chậm rãi uống. Các ngươi đi hỏi thế nào rồi? Có tiến triển không?"



Cừu Vô Nhất gật gật đầu, nói:



"Có, chúng ta hỏi cả một buổi trưa mà!"



"Thật là vất vả rồi. Nhất Nhất rất giỏi."



Cừu Vô Nhất nói:



"Đã hỏi được không ít."



Tiểu cô nương tuy rằng không ở cùng viện với Đại trưởng lão, nhưng cũng ở rất gần. Hơn nữa tiểu cô nương có học võ công, phàm là gió thổi cỏ lay nàng đều có thể nhận biết.



Tiểu cô nương nói vào buổi tối đó, không ngủ như ngày thường, mà muốn mấy đệ tử hầu hạ đưa mình đi ra ngoài chơi. Bất quá mấy nữ đệ tử đều đã đi ngủ, tiểu cô nương dứt khoát thừa dịp tất cả mọi người đều ngủ lén ra ngoài chơi.



Nghe nói trên núi không chỉ có sói, còn có báo, hồ ly, cùng rất nhiều động vật nhỏ khác. Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, lại không có võ công tốt như vậy Cừu Vô Nhất, cho nên buổi tối căn bản không được cho phép đơn độc đi đâu. Nàng ở trong giáo lớn lên, lại chưa có gặp qua mấy động vật nhỏ kia. Ngày đó buổi tối, tiểu cô nương muốn một mình đi xem.



Nghê Diệp Tâm vừa nghe, nhịn không được giơ tay sờ soạng cái trán, nói:



"Ta đối với những động vật... nhỏ đó không thể có hứng thú. Nếu là người bình thường gặp được một con báo, có thể không bị dọa chết sao? Ở Ma giáo lớn lên, mấy đứa bé quả nhiên rất lợi hại, không sợ trời không sợ đất, lá gan đều rất lớn."



Mộ Dung Trường Tình nói:



"Sau đó?"



Cừu Vô Nhất nói:



"Nàng nói nàng mới ra khỏi sân, thiếu chút nữa liền đụng trúng một người. Nàng hoảng sợ, người kia ngược lại bị dọa nhiều hơn, mông cũng đập ở trên nền tuyết, thiếu chút nữa lăn từ trên núi xuống."



Nghê Diệp Tâm hỏi:



"Hả? Ai mà lá gan nhỏ như vậy? Tưởng nàng là quỷ sao?"



Tiểu cô nương lén chạy ra, kết quả liền đụng phải một người. Là một người nam nhân, dáng người khá cao lớn. Nàng căn bản không thấy rõ diện mạo. Vì chột dạ nàng vội vàng bỏ chạy, miễn cho bị người phát hiện lại phải bị bắt trở về.



Chỉ là tiểu cô nương chột dạ, nam nhân kia giống như càng chột dạ hơn. Hắn sợ tới mức kêu lên, nhưng mà âm thanh lại bị chặn, không phát ra được.



Tiểu cô nương trốn lên cây. Nam nhân kia ngã xuống đất, còn lăn mấy vòng.



Tiểu cô nương nhìn thấy mình làm nam nhân kia sợ tới mức tè ra quần, trốn ở trên cây cười khanh khách. Cũng không biết vì sao nam nhân kia sợ hãi như vậy, miệng cứ nói gặp quỷ. Hắn căn bản không thấy rõ tiểu cô nương, thật đúng là cho rằng đụng phải quỷ.


"Ta phi!"



Nghê Diệp Tâm hô to.



"Mộ Dung tiểu cẩu lại gạt ta!"



Mộ Dung Trường Tình nói:



"Suỵt, nói nhỏ một chút, đừng hét to đến đau họng. Hôm nay ta muốn huấn luyện thể lực, ngươi cần phải chống đỡ, ngàn vạn lần đừng ngất xỉu, bằng không là bị phạt."



Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi, bị tức chết. Mộ Dung Trường Tình dõng dạc nói, vẻ mặt đứng đắn nói mấy lời không biết xấu hổ thật lưu loát.



Nghê Diệp Tâm bị làm cho ngất xỉu hai lần, cũng bị Mộ Dung Trường Tình chọc cho tỉnh. Nghê Diệp Tâm tức giận đến muốn cắn người, rầm rì nói:



"Cho ta ngủ đi......"



Mộ Dung Trường Tình bị chọc cười, rốt cuộc buông tha, để Nghê Diệp Tâm nghỉ ngơi.



Nghê Diệp Tâm ngủ không chỉ tới hừng đông, mà ngủ tới giữa trưa, lập tức sẽ ăn cơm trưa mới chậm rì rì tỉnh lại.



Nghê Diệp Tâm vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Cừu Vô Nhất nâng quai hàm, đang dùng đôi mắt to lung linh như thủy tinh nhìn mình.



Nghê Diệp Tâm hút một ngụm khí lạnh, hoảng sợ. Tuy rằng Cừu Vô Nhất thực đáng yêu, nhưng vừa mở mắt liền nhìn thấy mặt nó, vẫn thực quỷ dị.



Nghê Diệp Tâm nhanh chóng chớp chớp mắt, mở miệng hỏi.



"Ngươi sao ở chỗ này?"



Bất quá Nghê Diệp Tâm đêm qua kêu quá sức, quả nhiên đau họng nói không rõ lời. Ho khan một tiếng, cổ họng như mắc lông gà.



Cừu Vô Nhất cũng không nghe rõ.



"Phụ thân đang nói cái gì đó?"



Nghê Diệp Tâm hít một hơi, nói:



"Ngươi sao ở chỗ này?"



"Giáo chủ ca ca kêu ta tới ở cùng phụ thân."



Nghê Diệp Tâm vừa nghe, phản ứng đầu tiên là nghĩ.



Mộ Dung Trường Tình đi một mình, thừa dịp mình ngủ đi tra xét phòng Đại trưởng lão rồi!



Bật ngồi dậy quá mạnh, tức khắc mông đau muốn chết, không chỉ như thế, chăn trên người bị trợt xuống. Nghê Diệp Tâm giờ mới phát hiện cả người mình trơn bóng, lại còn có dấu hôn kín mít.



Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, vội vàng đem chăn túm lên, lại lùi về trong chăn.



"Á"



Cừu Vô Nhất hét to một tiếng.



"Phụ thân không mặc quần áo, không biết xấu hổ!"



"......"



Có người nghe được tiếng kêu thất thanh, từ bên ngoài đi vào. Chính là Mộ Dung Trường Tình.



Nghê Diệp Tâm đúng là xấu hổ, nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình liền mở to hai mắt, nói:



"Không phải đi rồi a?"



"Đi đâu?"



Mộ Dung Trường Tình khó hiểu hỏi.



Nghê Diệp Tâm nói:



"Đi tra xét phòng Đại trưởng lão."



"Ngươi không phải nói muốn cùng đi sao? Ta đương nhiên sẽ không lén đi một mình."



Nghê Diệp Tâm nói:



"Không có lén đi một mình, vậy vì cái gì kêu Nhất Nhất ghé vào mép giường canh ta."