Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 43 : Bút tích là giả mạo
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
Một vị phu nhân trời còn chưa sáng ngồi xe ngựa ra cửa, cũng không có ai đi theo, thoạt nhìn thật sự là kỳ dị. Chu công tử này phát hiện Dương đại tiểu thư ra khỏi thành, bất quá cũng không biết đi nơi nào.
Nghê Diệp Tâm vừa nghe đã cảm thấy kỳ quặc.
“Trì Long đừng quên đi hỏi về những tấm ngân phiếu. Triệu Doãn đem hắn dẫn đi, tìm người vẽ chân dung người nam nhân đã vào phòng Hoa cô nương đêm đó.”
Trì Long cùng Triệu Doãn lập tức nói:
“Dạ biết.”
Chu công tử bị dẫn đi vẽ bức họa.
Mộ Dung Trường Tình hỏi:
“Chúng ta đi Dương phủ sao?”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
“Phải đi Dương phủ hỏi một chút.”
Nghê Diệp Tâm lấy trang sức thu được từ chỗ Hoa cô nương, sau đó cùng Mộ Dung Trường Tình đi Dương phủ.
Bọn họ tới cổng Dương phủ lúc tờ mờ sáng, nghe được bên trong có tiếng gà trống gáy. Nghê Diệp Tâm nhịn không được ngáp một cái.
“Gần đây ta đều là thức dậy sớm hơn gà ngủ trễ hơn chó.”
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe thì nhíu mày.
“So sánh này cũng được.”
Nghê Diệp Tâm cười.
“Mộ Dung đại hiệp mắng chửi người mà không mang theo thô tục.”
“Chính ngươi tự nói.”
“Ta đây cũng đều là vì đại hiệp nha. Ta ra sức tra án như vậy, không phải vì tra cho ra cái Xà Văn Đồ Đằng sao?”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.
“Lại nói lời vô nghĩa ta liền xé miệng ngươi.”
Hai người đang nói, cánh cổng Dương phủ đã mở ra, một gia đinh từ bên trong đi ra, tay cầm cây chổi to, vừa thấy hai người liền sửng sốt, nói:
“Hai vị đại nhân, sao tới sớm như vậy?”
“Chúng ta tới tra án mà.”
Gia đinh tất nhiên biết bọn họ là tới làm gì, mấy ngày nay bọn họ luôn chạy đến đây.
“Hai vị đại nhân, chỉ sợ phải đợi trong chốc lát, đêm qua lão gia đột nhiên bị bệnh, đại tiểu thư cả một đêm không có ngủ, vừa mới ngủ không lâu.”
“Đại nhân mời nói.”
“Chính ca ca của Hoa cô nương nói cho chúng ta biết, vào ngày thứ ba sau khi cô gia rời nhà đi làm ăn buôn bán, trời còn chưa sáng phu nhân đã đi xe ngựa ra khỏi thành? Có việc như vậy sao? Phu nhân ra khỏi thành đi nơi nào?”
“Người đó sao nói hươu nói vượn....”
Dương đại tiểu thư cản trở nha hoàn.
“Xác thực có việc này.”
“Tiểu thư!”
Nha hoàn túm tay áo Dương đại tiểu thư, tựa như không muốn để nàng nói.
Dương đại tiểu thư vẫy vẫy tay, nói:
“Nghê đại nhân đang tra án, nếu không đem sự tình nói rõ ràng, chỉ sợ người khác sẽ hoài nghi chúng ta.”
Nha hoàn không lời gì để nói, rồi giúp Dương đại tiểu thư đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần.
Phu thê Dương đại tiểu thư thành thân cũng đã lâu nhưng vẫn chưa có con, việc này làm mọi người trong phủ đều lo lắng. Dương công tử đã chết, Dương gia liền dựa vào đứa con của Dương đại tiểu thư. Nhưng mà bụng Dương đại tiểu thư không có động tĩnh……
Chu công tử ở rể, cũng không thể nạp thiếp, nhiều năm như vậy cũng không có con. Ở cổ đại tuyệt đối sẽ không ai nói không sinh được con là do người chồng. Tất cả mọi người đều cảm thấy có lẽ là do đại tiểu thư không thể sinh con.
Nha hoàn lại nói:
“Bên ngoài có người bàn tán không hay, nhưng bọn họ không dám nói trước mặt, nhưng sau lưng ta đã nghe được rất nhiều. Ngay cả cái đồ lẳng lơ không biết từ đâu tới đây cũng nói tiểu thư nhà ta là……”
Nha hoàn nói tới đây đôi mắt cũng đỏ, tiếp tục nói:
“Đại cô gia đi ra cửa làm ăn buôn bán, đại tiểu thư xin lão gia ra ngoài, muốn đến miếu ở vùng phụ cận cầu con. Lão gia đã đáp ứng, việc này tiểu thư cũng không muốn để cho người khác biết. Cho nên thừa dịp cô gia còn chưa có trở về, liền mang theo ta đi đến miếu cúng bái. Vì tránh tai mắt của người ngoài nên trời chưa sáng chúng ta đã đi rồi, không nghĩ tới vẫn bị người nhiều chuyện nhìn thấy.”
“Có thể nói cho ta biết cái miếu đó ở nơi nào không?”
Nha hoàn trừng mắt.
“Ngài hoài nghi ta nói láo? Cảm thấy ta lừa gạt sao?”
Dương đại tiểu thư nhanh chóng nói:
“Ra khỏi cửa thành đi hướng bắc, ngồi xe ngựa không tới nửa ngày là có thể đến. Nếu cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn, chỗ đó trước kia ta cùng phu quân cũng từng đi qua. Các ngài ra cửa hỏi thăm, rất nhiều người biết.”
“Đa tạ phu nhân.”
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ra khỏi Dương phủ, vừa bước khỏi cánh cổng, Nghê Diệp Tâm lập tức nói:
“Chúng ta đi xem cái miếu kia.”
“Cái miếu kia có cái gì không ổn?”