Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 44 : Dương gia có gian trá
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
Mộ Dung Trường Tình cũng không biết Nghê Diệp Tâm muốn đi nhìn cái gì.
Ngôi miếu cũng không xa, cưỡi ngựa không đến hai canh giờ là có thể tới.
Hai người ra khỏi cửa thành hỏi thăm một chút, nghe nói phụ cận có ngôi miếu tương đối nổi tiếng, cũng rất dễ tìm.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Phương hướng này không phải cùng hướng đến chỗ ở của Ngô công tử sao?"
Mộ Dung Trường Tình giơ một ngón tay lên chỉ.
"Ngô công tử ở phía tây."
Hai người nhanh chóng lên đường. Thời điểm đến ngôi miếu còn sớm, nhưng đã có rất nhiều người tới dâng hương, phỏng chừng không tới cầu con cái thì là tới cầu nhân duyên.
Nghê Diệp Tâm vừa đến liền đi tìm quản sự ngôi miếu, hỏi xem mấy ngày qua có gặp Dương đại tiểu thư không. Nàng đến đây lúc nào, khi nào rời đi.
Dương đại tiểu thư làm người khẳng khái, tới nơi này cũng không phải một hai lần, mỗi lần đều sẽ quyên góp một ít tiền, cho nên người trong miếu đều nhận ra nàng.
Người này nói Dương đại tiểu thư đã tới, còn mang theo một nha hoàn. Lúc tới là gần giữa trưa, Dương đại tiểu thư ở trong miếu một ngày, cúng một ít tiền, sáng sớm ngày hôm sau mới rời đi. Vì buổi chiều mà ngồi xe ngựa về thì đến nơi trời cũng tối không vào thành được, hai nữ nhân cũng không an toàn.
Dương đại tiểu thư ở chỗ này quyên không ít tiền, Chu công tử cũng cúng không ít, mỗi một lần quyên tiền miếu đều có ghi lại, thời gian cũng ghi rõ ràng.
Mộ Dung Trường Tình cũng không thích nơi như chùa miếu nên đứng ở một bên không lên tiếng, chờ Nghê Diệp Tâm hỏi xong rồi, mới nói:
"Như thế nào?"
Nghê Diệp Tâm trầm tư một lúc, cùng Mộ Dung Trường Tình đi ra khỏi miếu mới nói:
"Tình huống có chút phức tạp, nhưng ta hình như đã biết một chút vì sao lại thế."
"Hả? Vậy rốt cuộc Xà Văn Đồ Đằng là như thế nào?"
Nghê Diệp Tâm lắc đầu.
"Cái đó còn chưa rõ ràng lắm, cần đi hỏi một người mới biết được."
"Là ai?"
"Vội vàng ăn không được đậu hủ nóng."
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái.
"Chúng ta hiện tại đi nơi nào?"
Nghê Diệp Tâm cười nói:
"Dương lão gia, chúng ta là tới tra án, mời ông phối hợp một chút. Hơn nữa, ở đây xảy ra cái gì? Một cái phủ đệ lại khiến cho rối loạn lung tung."
Dương lão gia gầm lên.
"Lão phu tuy rằng đã từ quan, nhưng còn chưa tới phiên một hộ vệ nho nhỏ của phủ Khai Phong ở chỗ này khoa tay múa chân. Nếu các ngươi không rời đi, đừng trách lão phu không khách khí!"
"Chính xác, ta chỉ là một Giáo úy phủ Khai Phong, nhưng là quan lục phẩm. Dương lão gia giết người, việc này ta không thể mặc kệ."
"Ngươi...... Ngươi nói cái gì?"
Dương lão gia thiếu chút nữa ngất đi, tức giận nói:
"Ngươi dám nói hươu nói vượn?! Ta nói cho ngươi biết, ngươi......"
Nghê Diệp Tâm lập tức cắt ngang.
"Dương lão gia, ta có một vấn đề muốn nói. Dương lão gia tung hoành quan trường nhiều năm như vậy, nhất định có không ít quan hệ? Có lẽ không ít quan nhất phẩm cùng Vương gia sẽ nể mặt lão gia, cũng cho lão gia chút mặt mũi. Ta là một Giáo úy nho nhỏ phủ Khai Phong, ông không xem ở trong mắt. Vậy vì cái gì muốn thu dọn gia sản đào tẩu trong đêm chứ? Sợ hãi cái gì?"
Dương lão gia bị nói như vậy bỗng nhiên có bộ dạng muốn xỉu. Nha hoàn kêu lên, gia đinh nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Dương lão gia.
"Phụ thân!"
Dương đại tiểu thư vội vã chạy tới, đỡ Dương lão gia, khẩn trương nói:
"Phụ thân thấy thế nào? Không có việc gì! Phụ thân về phòng đi! Ổn không?"
Dương lão gia liên tiếp lắc đầu.
"Con trở vào đi! Có nghe hay không, con trở vào, đừng ra đây. Chờ ta xử lý xong chuyện nơi này lại đi tìm con."
"Không, việc này để cho con."
"Con......"
Dương lão gia còn muốn nói nữa, Dương đại tiểu thư bỗng nhiên nói:
"Nghê đại nhân, ta muốn cùng ngài đơn độc nói vài câu."
Nghê Diệp Tâm đi về phía trước, còn chưa có kịp mở miệng, đột nhiên đã bị Mộ Dung Trường Tình ngăn cản, giọng lãnh đạm nói:
"Không được, ngươi không thể đơn độc đi."