Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 49 : Xác khô

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


Phùng Thiên dẫn bọn họ đi vào sảnh, nha hoàn nhanh chóng dâng trà, sau đó người hầu đi ra hết, thời điểm đi ra còn đem cửa đóng lại.



Nghê Diệp Tâm đi vào sau cùng liền đặt mông ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình. Bất quá Nghê Diệp Tâm mới vừa ngồi xuống, Mộ Dung Trường Tình liền đứng lên đi đến ghế bên cạnh, cùng Nghê Diệp Tâm ngăn cách một cái ghế mới ngồi xuống.



Mộ Dung Trường Tình làm động tác này khiến những người khác đều ngốc lăn, đặc biệt là Phùng Thiên cũng không hiểu là việc gì.



Mộ Dung Trường Tình từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, không để ý ánh mắt người khác.



Trì Long cùng Triệu Doãn chuyển ánh mắt tới Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm mỉm cười, còn đưa tay qua cái ghế ngăn cách, kéo tay áo Mộ Dung Trường Tình, nhỏ giọng nói:



"Mộ Dung đại hiệp mau trở lại đi, bằng không ta đi qua."



Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, ám chỉ là Nghê Diệp Tâm dám lại gần hắn liền đổi một cái ghế khác. Nghê Diệp Tâm vừa thấy càng cười nhiều hơn.



"Mộ Dung đại hiệp, sao trẻ con như vậy, sẽ bị người ta chê cười đó."



"......"



Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa liền giơ tay vặn đầu Nghê Diệp Tâm xuống. Lúc này đôi tay Mộ Dung đại hiệp nắm chặt lấy tay vịn hai bên của ghế dựa, thiếu chút nữa tay vịn bị bóp nát.



Nghê Diệp Tâm thừa dịp Mộ Dung Trường Tình tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, lập tức xê dịch mông lại ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, sau đó lập tức nhỏ giọng thì thầm.



"Đại hiệp! Nghe ta giải thích a, ta là nghiêm túc quan sát người vì vụ án mà."



"Khụ!"



Triệu Doãn thấy sự tình nhìn không được. Không biết có phải hắn suy nghĩ nhiều hay không, cảm thấy hai người này đang nhão nhoẹt dính vào nhau. Triệu Doãn mở miệng nói:



"Phùng công tử, chúng ta tùy tiện tới quấy rầy, thật là......"



Phùng Thiên lập tức vẫy vẫy tay.



"Là Phùng mỗ làm phiền các vị đại nhân ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này một chuyến. Nhị đệ...... chết thật sự kỳ quặc, còn xin các vị đại nhân đem việc này điều tra rõ."


Phùng Thiên nói tới đây không nói được nữa, dừng thật lâu, mới tiếp tục nói.



Phùng Thiên tới nơi đó, xuống ngựa đi vào cửa có gia đinh nhận ra hắn.



“Phùng nhị thiếu tới sao?”



Phùng Thiên bị ngộ nhận thành đệ đệ mình……



“Lúc ấy ta giống như đã rõ……”



Phùng Thiên thật sự giống như đã rõ, lại không thể tin được. Có lẽ là chấn kinh quá độ, thân thể lại kiệt sức, Phùng Thiên té xỉu ở cửa phủ đệ kia.



Gia đinh kinh hãi vội vàng gọi người đem Phùng Thiên nâng vào, sau đó lại đi báo cho thiếu gia cùng thiếu phu nhân ra xem tình huống.



Khi Phùng Thiên tỉnh lại người nhà kia còn tưởng rằng hắn là Phùng Cố.



Phùng Thiên không có thời gian cùng bọn họ giải thích, lập tức liền hỏi bọn họ có gặp Phùng Cố, Phùng Cố đến đây lúc nào.



Lương thiếu gia lắp bắp kinh hãi, lúc này mới biết người trước mắt không phải Phùng Cố, mà là ca ca mà Phùng Cố thường xuyên nhắc tới.



Bởi vì thân thể Phùng Thiên không tốt, Phùng Cố cũng không dẫn hắn ra ngoài làm ăn buôn bán, nhưng Lương thiếu gia cùng những bạn làm ăn của Phùng Cố đều nghe không ít về Phùng Thiên.



Lương thiếu gia lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Thiên, đã cảm thán rằng bọn họ thật là quá giống nhau, căn bản nhận không ra.



Lương thiếu gia lại nói cho Phùng Thiên biết gần đây Phùng Cố không có tới. Bọn họ bởi vì hợp tác lâu dài nên thường xuyên lui tới, mỗi năm đều sẽ gặp mặt không ít lần. Nhưng mà năm nay, Lương thiếu gia đã nhận được thư của Phùng Cố vào hai tháng trước, Phùng Cố nói hắn có chuyện tới không được.



Phùng Thiên càng nghe trong lòng càng lạnh. Hắn không trở về, ở vùng phụ cận hỏi thăm thật lâu, nhưng tin tức gì cũng không có, cũng không ai gặp Phùng Cố.



Trong lòng Phùng Thiên càng ngày càng bất an, rốt cuộc vẫn đi trở về……



“Hắn rõ ràng còn gửi thư cho ta, sao có thể chết? Hắn đi hai tháng, trong thư hắn nói sẽ lập tức trở về, rất mau……”



Phùng Thiên đưa tay lau mặt, lại nói:



“Ta thật sự chưa từng nghĩ tới hắn trở về như vậy, dùng phương thức……”