Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 50 : Đại hiệp ghen sao?
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
Phát hiện xác khô đã thật lâu, cũng không có bất luận tin tức gì của Phùng Cố. Dù Phùng Thiên lừa mình dối người, cũng đã có chút chịu đựng không nổi nữa.
Xác khô vẫn luôn đặt ở trong nha môn, vụ án chưa có phá, thi thể không thể giữ tiếp. Cũng may xác khô không phải thi thể bình thường, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị hỏng.
Trì Long gãi gãi cái ót nói:
"Phùng đại thiếu gia, thi thể cùng Xà Văn Đồ Đằng có gì liên quan?"
"Đồ án là khắc vào cái rương chứa thi thể. Cái rương còn ở trong nha môn."
Nghê Diệp Tâm nghe xong không nói chuyện, giống như đang suy nghĩ cái gì.
Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, sau đó hỏi:
"Ngươi cùng đệ đệ, có gì khác nhau?"
Phùng Thiên bị hỏi đến sửng sốt, nghĩ nghĩ nói:
"Là cánh tay."
"Cánh tay?"
Mọi người thấy có chút kỳ quái, cũng không hiểu.
"Trên cánh tay trái của ta có một cái bớt, cũng không lớn, hơn nữa không lộ ra, cho nên người khác cũng không biết."
"Bớt?"
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nhìn lướt qua cánh tay trái của Phùng Thiên.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Có thể cho ta nhìn không?"
Mộ Dung Trường Tình đứng lên đi ra cửa.
"Chỉ sợ nhìn cũng phí công."
Hắn nói xong liền đi ra, người khác cũng không hiểu vì sao.
Phùng Thiên kéo tay áo lên.
"Vị đại nhân này, thật là xin lỗi, chỉ sợ xem không được."
Tay áo đã nhấc lên, mọi người liền thấy trên tay trái bị băng bó, đúng là bị thương.
"Ta từ Lương gia gấp gáp trở về trên đường đã té từ trên ngựa xuống triền núi bị thương, tay trái đến bây giờ còn không thể dùng sức."
Phùng Thiên nói xong đem băng bó cởi ra, liền nhìn thấy cánh tay loang lổ, tất cả miệng viết thương đều đã kết vảy. Nếu nói vốn dĩ cánh tay có cái bớt, chỉ sợ hiện tại cũng nhìn không ra.
Nhóm người Nghê Diệp Tâm ở lại Phùng gia để bắt đầu tra án này. Bởi vì trời đã tối cho nên mọi người muốn sáng hôm sau mới đến nha môn xem xác khô.
“Làm cái gì?”
“Mộ Dung đại hiệp, lỗ tai đỏ. Thổi khí liền rất ngứa sao?”
“Câm……”
Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa đã tự mình làm nghẹn chết.
Nghê Diệp Tâm lại nhỏ giọng nói:
“Kỳ thật, ta muốn buổi tối đến đây xem xác khô còn có một cái lý do.”
“Lý do?”
“Đương nhiên là bởi vì... buổi tối chỉ có hai chúng ta, ngày mai có bộ khoái có quan sai, lại có Trì Long cùng Triệu Doãn, chúng ta không thể ở riêng một chỗ, bọn họ quá vướng víu.”
“……”
Mộ Dung Trường Tình giơ tay phủi phủi lỗ tai, cảm giác trên vành tai còn ngứa không chịu được.
“Trong chốc lát nữa trở về, ta sẽ giúp ngươi nói cho Trì Long cùng Triệu Doãn biết bọn họ vướng víu.”
Nghê Diệp Tâm cười nói:
“Kỳ thật, ta cảm thấy Trì Long dù không thông minh, nhưng đã phát hiện mình thực vướng víu a. Bằng không ngày đó cũng sẽ không lôi kéo Triệu Doãn chạy trốn.”
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nhớ tới hồi ức không tốt lắm… Mộ Dung Trường Tình phát hiện mình lại chui vào bẫy của Nghê Diệp Tâm, dứt khoát thực cứng ngắc chuyển đề tài:
“Thi thể rốt cuộc đặt ở nơi nào?”
Nha môn này nhỏ căn bản không có phòng chuyên môn chứa thi thể, mỗi phòng nhìn đều giản dị như nhau.
Nghê Diệp Tâm giơ một ngón tay chỉ.
“Tuyệt đối là gian này.”
Mộ Dung Trường Tình nhìn theo hướng chỉ tức khắc không biết nói cái gì cho phải, hắn hiện tại rất đồng ý với khả năng quan sát của Nghê Diệp Tâm.
Đó là một gian phòng trong góc đặc biệt tối tăm, trên cửa dán hai tấm niêm phong, phỏng chừng là dán không kín, nên bị gió thổi qua cửa kêu cót két. Nhìn thực quỷ dị, nghe cũng thực rùng mình.
Mộ Dung Trường Tình nhịn không được giơ tay ấn thái dương một chút, Nghê Diệp Tâm đã đi qua, đưa tay lên cửa cười nói:
“Mộ Dung đại hiệp, đây là bùa trừ tà sao? Hay là đuổi ác quỷ?”
“Ta không phải đạo sĩ, ta làm sao biết.”
Mộ Dung Trường Tình giơ tay đem vài thứ kia xé xuống, ném một bên.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được liền cười.
“Ngày mai có người đến thấy mấy lá bù đều rớt xuống, phỏng chừng cho rằng xác chết vùng dậy! Có thể dọa người hay không.”