Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 53 : Đại hiệp để cho ta sờ sao?
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
“Ta cũng không biết, nghe nói là biến mất.”
Phùng Thiên dừng rồi lại nói:
“Đó đều chỉ là truyền thuyết mà thôi, ta cũng là nghe trưởng bối kể. Tập tục từ đó kéo dài về sau, mỗi năm đều phải hiến tế. Chỉ là không nghĩ tới, trước hiến tế năm nay một ngày lại..... xuất hiện chuyện như vậy.”
Rồi lại như nhớ ra cái gì.
“À đúng rồi. Nghe nói cái đồ đằng chính là lúc ấy xuất hiện, trưởng bối nói giống như là ký hiệu của thuỷ thần, một biểu tượng thiên liên luôn có ở thời điểm hiến tế. Cũng sẽ có người đem đồ đằng khắc vào rương chứa tế phẩm ”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
“Thì ra là như thế.”
Trì Long gãi gãi cái ót, nghe mà như lọt vào trong sương mù, đành phải tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Mọi người ăn xong, Phùng Thiên liền đứng lên.
“Mấy vị đại nhân nếu hiện tại có thời gian nhàn rỗi xin theo ta. Ta mang mọi người đi xem phòng Nhị đệ, chỉ sợ trong chốc lát đại nhân nha môn mới có thể đến.”
“Được.”
Nghê Diệp Tâm là người đầu tiên đứng lên, phản ứng nhanh bất ngờ tới mức làm Trì Long đang ngồi bên tay phải giật mình một cái.
Nghê Diệp Tâm nhìn đặc biệt tích cực. Phùng Thiên cười cười, sau đó liền đi ra ngoài. Nghê Diệp Tâm theo sát phía sau, ra cửa còn muốn đi song song với Phùng Thiên. Nhưng cửa vốn dĩ không mở lớn, hai người tuy rằng không quá vạm vỡ lại cũng đều là vai rộng, nên khó tránh khỏi có chút chật hẹp.
Phùng Thiên bỗng nhiên than một tiếng.
“Ui...”
Bởi vì chỗ chật hẹp, nên cánh tay trái của Phùng Thiên không cẩn thận đụng vào khung cửa. Nghê Diệp Tâm lập tức cúi lại gần hỏi.
“Phùng công tử? Làm sao vậy? Không có việc gì chứ? Là ta chèn ép trúng tay ngươi sao?”
“Không có việc gì?”
Phùng Thiên lắc đầu.
Nghê Diệp Tâm vừa nói còn muốn đưa tay sờ cánh tay bị thương của Phùng Thiên, nhưng bị Phùng Thiên ngăn chặn.
“Là đụng vào miệng vết thương, không có gì.”
Kỳ thật miệng vết thương này đã lâu vốn nên sớm lành. Nhưng bởi vì lúc ấy Phùng Thiên không có xử lý đúng lúc, miệng vết thương bị nhiễm trùng, còn có dấu hiệu sinh mủ, tình huống không lạc quan, đến bây giờ còn chưa có lành hẳn.
“Mấy vị đại nhân, xin đi bên này.”
Phùng Thiên tự mình dẫn bọn họ ra sảnh, sau đó đi về hướng phòng Phùng Cố trước đây ở.
Nghê Diệp Tâm lúc này không có lập tức đuổi theo, có chút đau lòng, lắc lắc đầu nhìn bóng dáng Phùng Thiên.
Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt lạnh nhạt chậm rãi đứng dậy đi ra, khi đi ngang qua, liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái.
Nghê Diệp Tâm chạy nhanh giữ chặt tay áo của hắn hỏi:
“……”
“Ta từ phía sau lưng sờ tay chỉ có bị vặn gảy tay. Nhưng nếu ta từ chính diện sờ tay, có lẽ bị vặn gảy cổ.”
“……”
Nghê Diệp Tâm rõ ràng nói rất có lý, Mộ Dung Trường Tình không biết trả lời như thế nào.
Tay phải Nghê Diệp Tâm sưng rất to, nhờ Mộ Dung Trường Tình phản ứng thực mau, lập tức buông lỏng tay, nếu không thật sự đã vặn gãy tay.
Mộ Dung Trường Tình tiến lên một bước, Nghê Diệp Tâm giật mình, lui ra phía sau một bước.
“Đại hiệp... ta chỉ là nói thôi... không có muốn chính diện sờ tay đại hiệp đâu.”
“……”
Mộ Dung Trường Tình nhịn không được trợn trắng mắt, đưa tay nắm "móng heo" của Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm lập tức la lên.
“Đau, đau, đau, không thể lại vặn gãy.”
“Thành thật chút đi.”
Mộ Dung Trường Tình không vui nói:
“Ta xem cho ngươi, để xem có phải bị sai khớp hay không.”
Nghê Diệp Tâm đau đến mặt nhăn như quỷ, rồi thực mau liền cười hắc hắc.
Mộ Dung Trường Tình cũng không nhìn mặt Nghê Diệp Tâm, sắc mặt không đổi nói:
“Đừng lộn xộn, thời gian tới cổ tay này đừng cố dùng sức.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, gian nan nâng tay phải lên, ngón tay khẽ nhúc nhích. Dù sao Mộ Dung Trường Tình cũng chịu giúp xem xét thương thế, trong lòng Nghê Diệp Tâm cũng nhộn nhạo một chút.
“……”
Nghê Diệp Tâm thừa dịp cũng cào cào lòng bàn tay Mộ Dung đại hiệp, mu bàn tay lập tức biến ra rất nhiều gân xanh.
Nghê Diệp Tâm đau đến hút một hơi, bất quá vẫn đánh giá.
“Tay Mộ Dung đại hiệp rắn chắc nha, có thật nhiều vết chai.”
“Bộp”
Mộ Dung Trường Tình đem móng heo đánh bay.
“Đi mà sờ người khác.”
“Mộ Dung đại hiệp, ta nghe nói nam nhân có chiều dài ngón áp út dài hơn so với ngón giữa không giỏi biểu đạt, bất quá tính dục rất mạnh, cũng có chút muộn tao.”
Mặt Mộ Dung Trường Tình tối sầm, ngón tay không ngừng co rụt lại biến thành nắm đấm.