Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 54 : Ta tự có thuốc trị
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
Nghê Diệp Tâm dùng tay trái đỡ tay phải đã sưng thành móng heo của mình, nói:
“Mộ Dung đại hiệp che giấu cũng vô dụng, vừa rồi ta đều thấy được.”
Mộ Dung đại hiệp quả thực bị Nghê Diệp Tâm làm nổi điên, giơ tay làm bộ muốn đánh, Nghê Diệp Tâm lập tức liền đem “móng heo” lên che ở trước mặt.
Nghê Diệp Tâm hô to.
“Tuy rằng ta không có soái bằng đại hiệp, nhưng cũng vẫn là soái, không thể vả vào mặt.”
Nghê Diệp Tâm giơ tay che chắn mặt. Trong nháy mắt, nhìn lại bên cạnh cũng không còn ai. Mộ Dung đại hiệp đã không thấy, phỏng chừng vừa rồi chỉ là động tác giả, dương đông kích tây sau đó nhân cơ hội liền chạy.
Nghê Diệp Tâm cũng chạy nhanh theo sang viện bên cạnh.
“Ui....”
Đang đuổi theo bỗng nhiên từ đâu lao ra một nam nhân dáo dác lấm la lấm lét. Nam nhân kia chỉ lo nhìn phía sau xem có ai hay không, hình như rất sợ có người đi theo hắn. Đôi mắt cũng không để phía trước, đầu liền đụng phải Nghê Diệp Tâm đang vội vã.
Hai người đâm nhau rất mạnh, Nghê Diệp Tâm lảo đảo, nam nhân kia trực tiếp té ngồi trên mặt đất.
Nghê Diệp Tâm hít một ngụm khí lạnh, lúc này “móng heo con” bị biến thành “móng heo mẹ”, so với vừa rồi đau gấp mười lần.
Mộ Dung Trường Tình đi ở phía trước lập tức quay đầu lại nhìn, đôi mắt nheo một chút, bước nhanh trở lại.
Nam nhân ngồi dưới đất đại khái hơn bốn mươi tuổi, tóc hoa râm, gương mặt nhăn nhó dữ tợn, mông ngồi trên mặt đất không dậy nổi.
Nam nhân tựa hồ hoảng sợ, ngã một cái cũng không kêu đau, trừng lớn đôi mắt nhìn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình. Nhìn thoáng qua một lúc mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ui da, ui da”
Kêu đau xong mới nói:
“Các ngươi là ai? Lấm la lấm lét đến nơi đây làm cái gì? Còn đâm trúng ta.”
Mộ Dung Trường Tình đi tới, trợn mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, biểu tình thực hung dữ, đưa tay túm Nghê Diệp Tâm. Tuy rằng Mộ Dung đại hiệp vẻ mặt hung tợn, bất quá động tác không có nặng, cũng không có làm đau Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi còn muốn dùng tay phải nắm binh khí, thì phải cẩn thận mới đúng.”
“Ta bị oan uổng……”
Mộ Dung Trường Tình sờ sờ cổ tay sưng thành móng heo của Nghê Diệp Tâm hai lần. Cũng may không bị sai khớp, Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng thở ra.
Nhắc tới Phùng Cố, sắc mặt Phùng Thiên lại khó coi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh.
“Tam thúc cảm thấy ta là hung thủ, vậy lấy ra chứng cứ đi. Vừa đúng lúc đại nhân phủ Khai Phong cùng đại nhân nha môn đều ở đây, có chứng cứ giao cho bọn họ đem ta áp giải vào nhà lao.”
“Ngươi... ngươi... ngươi……”
Phùng tam thúc tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
“Phùng Thiên! Ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi rất ghen ghét đệ đệ mình. Người khác cho rằng các ngươi có quan hệ tốt, hừ hừ, tất cả đều bị mù. Ta đã nghe được các ngươi cãi nhau, còn động thủ có phải hay không? Ngươi đã sớm muốn giết Phùng Cố chứ gì? Có thể nhẫn nhịn đến bây giờ cũng coi như là khó lường.”
Phùng Thiên cắt lời hắn.
“Tam thúc, ta xem thúc là già rồi hồ đồ. Chúng ta hiện tại đều rất bận, không có nhàn rỗi nghe thúc nói hươu nói vượn. Người đâu, đem tam thúc trở về, rồi mời đại phu tới, bắt mạch cho tam thúc xem bệnh gì. Đừng để cho thúc ấy cứ nói bậy nói bạ như vậy!”
Phùng Thiên nói xong, lập tức có mấy gia đinh cường tráng chạy nhanh đến đem Phùng tam thúc đi.
Nghê Diệp Tâm đứng ở bên cạnh, đảo mắt tới lui. Tuy rằng không nói chuyện, nhưng đầu óc không nhàn rỗi.
Phùng Thiên đem Phùng tam thúc đi rồi, lúc này mới nói:
“Nghê đại nhân, thật là xin lỗi, ta đây liền mời đại phu đến xem cho ngài.”
Nghê Diệp Tâm vừa muốn mở miệng, Mộ Dung Trường Tình đã lên tiếng.
“Không cần.”
Trì Long nói:
“Mộ Dung đại hiệp, tay Nghê đại nhân sưng thành như vậy, cũng không biết có bị tổn thương gì khác hay không, vẫn nên để đại phu nhìn một cái đi.”
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:
“Ta tự có thuốc trị thương cho hắn.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức khóe miệng mở rộng tới mang tai rồi.
“Đa tạ Phùng công tử, chúng ta có mang theo thuốc trị thương, không cần tìm đại phu, không có gì trở ngại đâu.”
“Nghê đại nhân nói vậy chính là Phùng mỗ chiêu đãi không chu toàn rồi.”
Bởi vì tay Nghê Diệp Tâm rất dọa người, nói vài câu khách khí, Nghê Diệp Tâm liền bị mang về phòng lấy thuốc trị vết thương trên cổ tay.