Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 70 : Sự thật của truyền thuyết

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


Đại phu nhân tựa như chìm vào hồi ức, ánh mắt có chút trống rỗng, nói:



“Nàng là một nữ nhân rất đẹp, không biết từ đâu tới đây, thân thế hình như rất bí ẩn. Nàng gả cho một người nam nhân, sau đó sinh hai đứa nhỏ, một gọi là Phùng Thiên, một gọi là Phùng Cố……”



Nghê Diệp Tâm vừa nghe lập tức liền nghĩ đến bức tranh trong thư phòng Phùng Cố.



Nữ nhân kia không chỉ xinh đẹp, hơn nữa thực giàu có, cũng đột nhiên tới nơi này, thật sự giống như thuỷ thần trong truyền thuyết.



Có người hỏi nàng là từ đâu tới. Nữ nhân chỉ nói là ở nơi rất xa. Nàng cũng muốn một ngày nào đó trở về, nhưng chỉ sợ vĩnh viễn cũng trở về không được.



Nữ nhân gả cho nam nhân kia, mới đầu thực vui vẻ hạnh phúc. Nàng nói nàng sẽ sống khoảng đời còn lại ở chỗ này, không còn có phân tranh, không còn có nhiều người mưu tính, gian trá.



Phùng Thiên cùng Phùng Cố lần lượt sinh ra, hai đứa trẻ lớn lên đều giống mẫu thân, từ nhỏ đã được mọi người yêu thích.



Nữ nhân sở dĩ đặt tên cho con mình như vậy, có lẽ vì có chút nhớ nhà, nhưng lại không thể quay về.



Đại phu nhân khổ sở nói:



“Ta thật sự rất chán ghét nàng ta vì giống như trong thiên hạ chuyện tốt đều bị nàng chiếm hết. Nàng tuổi trẻ, xinh đẹp, lúc ấy ta nhìn thấy nàng cũng tự biết xấu hổ. Hơn nữa nàng thực giàu có, còn biết làm ăn buôn bán, trong vài năm Phùng gia chỉ dựa vào nàng càng ngày càng lớn mạnh, Chỉ là…… Chỉ là sau đó…… Ta mới biết được, nàng là người đáng thương nhất trên thế giới này.”



Đại phu nhân thực chán ghét nữ nhân kia, nhưng nữ nhân kia luôn mỉm cười, tựa như cũng không để ý người khác không thích nàng.



Có một ngày, con Đại phu nhân sinh bệnh, cũng không biết là bệnh gì. Đại phu tới kê các loại phương thuốc, cả phương thuốc cổ truyền cũng đều dùng nhưng đứa bé không thấy khỏe.



Đại phu nhân chỉ có một đứa con, bị như vậy quả thực muốn điên rồi. Lúc ấy, nữ nhân hỗ trợ trị hết bệnh cho con Đại phu nhân. Có lẽ cũng từ lúc ấy, Đại phu nhân đối với nữ nhân ấn tượng thay đổi, không còn chán ghét, ngược lại chậm rãi phát hiện nàng rất tốt.



Đại phu nhân nói tới đây nhịn không được cười ha hả.



“Đây đều là báo ứng, con ta…… cuối cùng vẫn chết, cũng không có sống quá mười tuổi. Đây đều là báo ứng! Là người mẫu thân này hại chết nó, không thể oán người khác……”



Lúc ấy con Đại phu nhân khỏe lại, Đại phu nhân vì cảm kích nữ nhân nên cùng nữ nhân thân thiết một ít. Hai người ở chung cũng không tồi.
Đại phu nhân bỗng nhiên nghĩ tới Phùng Thiên cùng Phùng Cố. Lúc ấy hai đứa còn quá nhỏ, người Phùng gia đã giết mẫu thân bọn chúng, bà không biết những người đó còn có thể làm ra chuyện gì.



“Ta kéo dài mạng này chính là muốn nhìn bọn chúng lớn lên. Ta sợ bọn chúng không có biện pháp sống sót. Ta làm bộ thực khắt nghiệt, gặp mặt liền trách cứ là muốn cho lão tam thả lỏng cảnh giác. Lão tam lúc ấy luôn cổ động lão nhị, nói hắn nhân lúc còn sớm đem bỏ hai đứa nhỏ đi, sau đó cưới một thê tử khác sinh con nối dõi khác, dù gì chỉ cần một hai năm là xong. Để tránh hai đứa nhỏ trưởng thành biết việc này sẽ giết bọn họ. Hừ, khi đó ta thật sự dám thề, nếu không phải có ta nói bóng gió, chỉ sợ lão nhị đúng là sẽ động tâm tư với ý tưởng kia.”



Cuối cùng Phùng Thiên và Phùng Cố xem như an toàn lớn lên. Người Phùng gia cho rằng bọn họ cái gì cũng không biết……



Đại phu nhân bụm mặt thống khổ nói:



“Ta biết, bọn chúng cái gì cũng biết…… Cái gì cũng biết……”



Hai đứa tuy rằng nhỏ, nhưng đã sớm hiểu chuyện. Có một ngày Phùng Cố bỗng nhiên mất tích, Đại phu nhân lo lắng muốn chết, tưởng lão tam làm cái gì, nhưng phái người đi tìm lại tìm không thấy.



Phùng Thiên lo lắng cho đệ đệ, lén chạy đi tìm. Hai đứa đều không thấy bóng dáng làm Đại phu nhân sợ tới mức mất nửa cái mạng. Cũng may hai đứa nhỏ đều đã trở lại.



“Bọn chúng trở lại, Phùng Thiên thực tiều tụy bị bệnh rất lâu. Phùng Cố rõ ràng còn nhỏ nhưng từ lúc đó về sau ta không thấy nó cười. Ta nhìn đôi mắt liền biết bọn chúng cái gì cũng đã biết, không ai có thể lừa bọn chúng. Sẽ có một ngày, bọn chúng báo thù.”



Khi hai đứa nhỏ trưởng thành, liền đem Phùng gia dời trở về trấn nhỏ, Đại phu nhân biết ngày đó rốt cuộc đã tới.



Có một ngày Phùng Cố đi ra ngoài buôn bán, muốn đi hai tháng. Phùng Thiên ở lại nhà. Trước khi Phùng Cố đi còn cố ý dặn dò hạ nhân Phùng gia phải chăm sóc tốt cho Phùng Thiên, nói Phùng Thiên thân thể không tốt, dặn dò thật lâu.



“Ta nghe được những lời này của Phùng Cố, làm bộ không thèm để ý, nhưng trong lòng đã rõ, lời kia không giống như là dặn dò trước khi đi làm ăn buôn bán mới nói…… Từ khi Phùng Cố đi rồi, ta ngày đêm đều ngủ không được. Bọn chúng muốn báo thù cho mẫu thân chết thảm, nhưng ta không muốn chúng bị huỷ hoại vì chuyện này……”



Đại phu nhân nói tới đây liền không có nói thêm gì nữa, Nghê Diệp Tâm tiếp lời.



“Cho nên, cuối cùng phu nhân quyết định xuống tay trước.”



Đại phu nhân đau đớn gật gật đầu.



“Đúng. Những người lúc trước tham dự việc giết người đã chết hơn phân nửa, chỉ còn lại có Phùng lão tam, lão quản gia cùng ta……”