Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 72 : Nghe lén cũng là kỹ năng sống
Ngày đăng: 13:46 18/04/20
Mộ Dung Trường Tình thật sự không có cách, đành phải đi theo Nghê Diệp Tâm rời xa đám người, tùy tiện tìm chỗ không có ai.
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay trước ngực, nói:
“Phùng Cố ở nơi nào?”
Nghê Diệp Tâm nhìn trái nhìn phải, rồi nói.
“Vừa rồi, chúng ta đã gặp qua.”
“Cái gì?”
“Nếu ta đoán không lầm thì.... chính là người thị vệ đi đỡ Phùng Thiên về phòng”
“Thị vệ?”
Mộ Dung Trường Tình ngẩn ra.
“Đó là thị vệ của Kính Vương.”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
“Phùng Thiên bị đỡ rời đi vẫn luôn quay đầu lại nhìn Đại phu nhân, hiển nhiên còn có chuyện muốn nói cùng Đại phu nhân. Nhưng thị vệ kia cố tình kéo Phùng Thiên đi. Sau khi bọn họ ra sân, ta đuổi theo xem, liền nhìn thấy thị vệ nói câu gì đó cùng Phùng Thiên, Phùng Thiên liền ngoan ngoãn, không có quay đầu lại nữa, để hắn dìu đi.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày.
“Nhưng thị vệ kia cũng không giống Phùng Thiên mà.”
“Mang mặt nạ thì được rồi mà, khẳng định là dịch dung.”
Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình không tin, lại nói:
“Còn nữa đại hiệp còn nhớ, Kính Vương gia lúc ấy hỏi một câu, Phùng Cố ở nơi nào?”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu, cái này hắn nhớ rõ.
“Kính Vương gia tuyệt đối là cố ý hỏi. Ông ta biết mà còn cố hỏi. Khi hỏi câu này, tròng mắt ông ta rõ ràng hướng bên trái nhìn một chút, đó là hành vi tự nhắc lại. Kỳ thật ông ta cũng không phải thật sự muốn hỏi Đại phu nhân, bởi vì Đại phu nhân không biết. Ông ta chỉ đang giả bộ mà thôi. Hỏi vấn đề mà mình đã có câu trả lời.”
“Hắn vốn đã tìm được Phùng Cố.”
Nghê Diệp Tâm làm ra bộ dáng tự hỏi, còn duỗi tay trái sờ sờ cằm của mình.
“Nàng họ Mộ Dung.”
“Mộ Dung……?”
Giọng Phùng Thiên có chút kinh ngạc.
“Làm sao vậy?”
Phùng Thiên nói:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy thực trùng hợp. Bằng hữu của Nghê đại nhân đến từ phủ Khai Phong hình như cũng họ Mộ Dung.”
“Bằng hữu của Nghê hộ vệ sao? Ngươi là nói ai? Cái người trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng sao?”
“Chính là hắn. Hắn đi cùng Nghê đại nhân tới, quan hệ hình như không tồi.”
Nghê đại nhân ngồi xổm ở cửa sổ chết lặng.
“……”
Nghê Diệp Tâm lấy tay che mặt. Quả nhiên không thể nói dối. Đây quả thực chính là lỡ một giây bị vạch trần không còn mặt mũi. Chưa bao giờ thấy Phùng Thiên nói nhiều như vậy nha! Vì cái gì còn mạnh miệng nói bọn họ có quan hệ thực tốt chứ! Hắn rốt cuộc là làm sao thấy được!
Mộ Dung Trường Tình ở bên tai Nghê Diệp Tâm cười nhẹ một tiếng, nói:
“Nghê đại nhân, chúng ta là bèo nước gặp nhau.”
Nghê Diệp Tâm nghe được tiếng cười vui sướng của Mộ Dung Trường Tình khi người gặp họa. Nghê đại nhân ai oán nhìn hắn một cái, nghĩ thầm Mộ Dung đại hiệp sao lòng dạ hẹp hòi như vậy, chỉ một câu mà còn nhớ!
Trong phòng Kính Vương gia nghe Phùng Thiên nói xong tựa hồ cũng bất ngờ không ít.
“Hắn đúng là họ Mộ Dung, thật quá tốt, quá tốt……”
Phùng Thiên cùng Phùng Cố cũng không biết Kính Vương gia đang nói cái gì. Phùng Cố cũng hoàn toàn không quan tâm những người khác, hắn nói:
“Ta muốn biết, vì cái gì năm đó có người tìm tới nói mẫu thân là khâm phạm triều đình, còn nói bà là dư nghiệt tạo phản. Vậy rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Kính Vương vừa mới vui sướng lại thở dài, nói:
“Bụng dạ con người ta rất khó lường, thích nói hươu nói vượn, không nghĩ tới vậy mà có người tin. Mẫu thân các ngươi tuyệt đối không phải khâm phạm triều đình. Hai huynh muội bọn họ là đại ân nhân của ta, nói đúng hơn là ta liên luỵ bọn họ……”