Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 7 : Ánh mắt
Ngày đăng: 13:45 18/04/20
“Là Mộ Dung Trường Tình.”
Trì Long nhướng mày lặp lại một lần.
Nghê Diệp Tâm nuốt một ngụm nước bọt, mỹ nam áo trắng thoáng một cái đã trở thành Giáo chủ Ma giáo, chuyện này thật là cẩu huyết. Mình đã gọi hắn là “thiếu hiệp” không dưới mười lần! Ngay cả “đại hiệp” cũng gọi không ít! Chẳng trách mỗi lần như vậy Mộ Dung Trường Tình đều dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.
Nhưng định lực của Nghê Diệp Tâm thật mạnh mẽ, chỉ kinh ngạc trong chốc lát, rồi đi lấy một thùng nước khác, trong lòng tự kỷ.
Nghê Diệp Tâm tự kỷ, giả dụ như mình và Mộ Dung Trường Tình là chính tà đối lập, yêu nhiều hận cũng sâu, lại tưởng tượng ra các tình huống cẩu huyết.
Tự kỷ xong, Nghê Diệp Tâm lập tức hết buồn ngủ, tinh thần vô cùng sảng khoái.
“Thời gian không còn sớm, đi gọi Triệu Doãn, chúng ta mau đến Tần gia.”
“Dạ, đi gọi ngay.”
Bởi vì hôm nay Nghê Diệp Tâm phải đi điều tra án mạng nên nhiệm vụ đưa Bao đại nhân vào triều liền giao cho người khác. Nghê Diệp Tâm mang theo Trì Long và Triệu Doãn nhanh chóng đến Tần gia, dù sao sau khi vụ án Tần gia kết thúc, bọn họ còn phải đi xử lý những vụ án khác.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình chỉ trong chớp mắt liền trở thành nhân vật " hot " theo cách gọi của người hiện đại.
Lúc ba người đi đến Tần gia liền thấy Tần gia náo loạn, bên trong hậu viện đã lộn xộn. Vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng chó sủa dồn dập, sau đó là tiếng trẻ con khóc.
Quản gia đang trách mắng một gia đinh, nói đến văng cả nước miếng. Với dáng vóc mập mạp với cái bụng béo cộng thêm tay chống nạnh, quản gia đặc biệt giống tư thế của một địa chủ. Gia đinh kia không dám cãi lại, chỉ có thể im lặng cúi đầu nghe chửi.
Mấy người Nghê Diệp Tâm vừa bước vào, quản gia liếc mắt một cái đã nhìn thấy, ngưng chửi mắng, thay đổi giọng điệu.
“Mấy vị đại nhân, các ngài đến sớm như vậy, không biết đã dùng bữa sáng hay chưa?”
Nghê Diệp Tâm không trả lời hắn, chỉ hỏi:
“Đang xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không phải là chuyện gì lớn. Trong sân của Đại thiếu gia có nuôi vài con chó, mấy ngày nay lơ là không để ý, có một con chó lớn thoát khỏi dây thừng, chạy khắp nơi cắn người, làm nhiều người bị thương, ngay cả Đại thiếu gia cũng bị cắn.”
“Cắn người?”
“Đúng vậy. Đại nhân, bây giờ tiểu nhân phải đi ra ngoài xem xét cửa hàng, mong đại nhân không để ý tiểu nhân thất lễ.”
“Không có việc gì, ngươi cứ đi đi, ta tùy tiện đi xem xét chung quanh một lát.”
Quản gia giả vờ cười khách khí, mang người đi ra cổng, giống như thực sự muốn đi kiểm tra cửa hàng.
Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm bóng lưng quản gia, Triệu Doãn bước tới hỏi:
Nghê Diệp Tâm vỗ tay một cái.
“Nhưng mà Trương thị quả thật là một người thông minh. Các ngươi không phát hiện ra cũng bình thường. Lúc nãy bởi vì ta vẫn luôn quan sát đôi mắt của nàng mới nhìn thấy. Nàng còn cố ý lấy khăn tay che kín mặt, làm cho ta không thấy được cái gì.”
“Hắc hắc.”
Trì Long cười ngây ngô một tiếng.
“Nói không chừng là do Trương thị bị Nghê đại nhân nhìn mà xấu hổ.”
Nghê Diệp Tâm nhíu mày.
“Cũng có thể là vậy. Dù sao ta cũng là một nam nhân cao lớn anh tuấn bất phàm phong lưu lỗi lạc, người gặp người thích cũng không có gì kì lạ.”
“…...”
“…...”
Nghê Diệp Tâm vừa nói tới người gặp người thích, bỗng nhiên nhớ đến vị Mộ Dung thiếu hiệp kia… Nghê Diệp Tâm không nhịn được thở dài. Tại sao mỹ nam kia đối với mình luôn là bộ dáng thâm thù đại hận như thế?
Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ vai Triệu Doãn.
“Đúng rồi, Triệu Doãn, lúc trước ngươi đi lại trên giang hồ, hẳn là biết rất nhiều thứ.”
“Nghê đại nhân muốn hỏi việc gì?”
“ À....Ừm… Bỗng nhiên có chút tò mò, ngươi có biết Mộ Dung Trường Tình không?”
“Tất nhiên là biết. Chỉ sợ trên giang hồ không ai không biết Giáo chủ Ma giáo Mộ Dung Trường Tình.”
“Vậy ta hỏi một chút, hắn chưa thành hôn đúng không?”
Triệu Doãn sững sờ, còn tưởng rằng Nghê đại nhân muốn hỏi vấn đề gì lớn lao.
“… Chưa từng nghe qua.”
“Vậy thì tốt.”
Nghê Diệp Tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Ta đoán không sai mà.”