Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 95 : Ta lớn hơn ngươi rất nhiều

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


Mộ Dung Trường Tình duỗi tay bắt cánh tay Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm liền nói.



“Đại hiệp……”



Mộ Dung Trường Tình không nói gì, chỉ là trầm mặc một chút, rồi buông lỏng tay Nghê Diệp Tâm ra, đi đến chỗ Đinh Tạp.



Đinh Tạp thủ thế, sau đó cùng Mộ Dung Trường Tình đi tới một bên. Bọn họ đi xa một chút, cũng không biết Đinh Tạp muốn nói chuyện gì, tựa như không muốn để cho người khác nghe được.



Hứa nhị thiếu gia thật sự là không yên tâm. Hắn nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình, ánh mắt giống như có thể đâm Mộ Dung Trường Tình hai cái lỗ thủng.



“Đinh Tạp!”



Đinh Tạp quay đầu lại nhìn hắn một cái, bởi vì cách khá xa cho nên chỉ lắc lắc tay, ý bảo cũng không có chuyện gì.



“Ngươi đừng lo lắng, kỳ thật Mộ Dung đại hiệp là người tốt, chỉ là……”



“Phi, người tốt mà đánh người ta hộc máu sao?”



“……”



Nghê Diệp Tâm thấy đau đầu, thật không biết nên trả lời như thế nào mới phải. Kỳ thật Mộ Dung Trường Tình cũng không xấu, ít nhất không giống trên giang hồ đồn đãi. Hắn chỉ là không biết biểu đạt, hơn nữa tính tình có chút cố cấp, có lẽ quen dùng võ lực để giải quyết vấn đề……



Nghê Diệp Tâm đành phải an ủi Hứa nhị thiếu gia vài câu. Nhưng Hứa nhị thiếu gia tính tình trẻ con, an ủi một hồi, hai mắt đều đỏ hoe, biểu tình ủy khuất sắp khóc.



Nghê Diệp Tâm càng đau đầu, nghĩ Mộ Dung đại hiệp sao còn chưa trở lại.



Hứa nhị thiếu gia đã khóc lên, hai giọt nước mắt chảy xuống, khóc đến tan nát cõi lòng.



Hắn ngồi xổm bên mộ mẫu thân, khóc đến nước mắt mũi nhem nhuốc. Cũng không biết hắn khóc cái gì, trong miệng còn lẩm bẩm. Nghê Diệp Tâm nghe không rõ ràng lắm, chỉ có thể nghe rõ hắn ngẫu nhiên kêu mẫu thân.



Nghê Diệp Tâm ngồi xổm bên cạnh giải thích.



“Hứa nhị thiếu gia, xin lỗi chuyện này là chúng ta không đúng. Mộ Dung đại hiệp quá lỗ mãng, ta thay hắn xin lỗi được không? Chúng ta cũng là vì tra án, hơn nữa án này, ta hoài nghi không chỉ liên quan quả phụ Chu thị, còn quan hệ đến mẫu thân ngươi?”



Hứa nhị thiếu gia sửng sốt, tuy rằng còn khóc nhưng so với vừa rồi tiếng khóc đã nhỏ hơn.



Nghê Diệp Tâm đem những lời đồn mình nghe được về Âm hôn nói cho Hứa nhị thiếu gia nghe.



Cô nương kia chết thực thảm, mà quả phụ Chu thị cũng chết tương tự. Chuyện này phỏng chừng ở nơi này không ai không biết, Hứa nhị thiếu gia cũng biết. Nhưng Hứa nhị thiếu nghe xong không bao lâu, lại bắt đầu khóc, khóc càng dữ dội hơn.



Nghê Diệp Tâm không có cách, cũng không biết hắn khóc cái gì, không dám an ủi hắn.



Khi Mộ Dung Trường Tình cùng Đinh Tạp trở lại, Hứa nhị thiếu gia đã khóc đến đau sốc hông, tựa như đứa bé không ngừng nấc nghẹn, nước mắt còn chảy xuống. Đinh Tạp hoảng sợ.



“Thiếu gia? Làm sao vậy?”



Hứa nhị thiếu gia không để ý, cũng không nói chuyện. Đinh Tạp vội vàng lau nước mắt trên mặt Hứa nhị thiếu.



“Thiếu gia, đừng khóc, nam tử hán đổ máu không đổ lệ.”



Hứa nhị thiếu gia vừa nghe, lập tức liền nổi điên, nắm cỏ trên mặt đất nhổ lên ném vào Đinh Tạp, miệng hàm hồ nói:



“Ta thích khóc, không cần ngươi quản…… Bọn họ đều cười nhạo ta. Ngươi cũng cười nhạo ta có phải hay không? Sớm biết rằng như vậy, ta mặc kệ ngươi, để ngươi……”



Đinh Tạp có chút bất đắc dĩ, bụi đất làm cho mặt mày hắn lấm lem. Hắn cũng không phát giận, thật ra có chút đau lòng.



Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình túm lấy, kéo đến bên cạnh.



“Đại hiệp? Thế nào?”



Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng hỏi.



“Chúng ta đi trước.”


Mộ Dung Trường Tình kinh ngạc hỏi.



Nghê Diệp Tâm gật đầu.



“Chính là Mộ Dung Dục.”



“Không có khả năng. Hắn vô duyên vô cớ đến nơi đây làm cái gì.”



“Ta cũng cảm thấy vậy. Ta chạy ra kêu hắn một tiếng. Người kia quay đầu lại nhìn ta một cái, hắn liền lập tức chạy.”



Lúc ấy Nghê Diệp Tâm cũng sửng sốt. Người kia quay đầu lại nhìn một cái, còn hơi mỉm cười, cái loại cảm giác này cực kỳ quỷ dị. Hắn rất giống Mộ Dung Dục, nhưng tuyệt đối không phải Mộ Dung Dục, nụ cười kia làm người ta dựng cả lông tóc trên người.



Nghê Diệp Tâm cảm thấy không thích hợp, lập tức liền đuổi theo. Nhưng đối phương khinh công quá cao, Nghê Diệp Tâm đuổi không kịp. Khi đuổi tới chỗ ít người liền nhìn thấy trên mặt đất có một phong thư cũ, người kia đã không thấy nữa.



Mộ Dung Trường Tình mở phong thư ra xem. Đây là một lá thư được viết đã lâu của một thương nhân viết cho một quan viên. Thương nhân thỉnh cầu quan viên giúp hắn thuận lợi vận chuyển một chuyến hàng hóa.



“Người này họ Hứa?”



Phong thư là do một thương nhân họ Hứa viết. Không biết có phải người Hứa gia trong thành này không.



Hai người cầm phong thư trở về khách điếm. Bọn họ ăn cơm xong, vội vã chạy tới nha môn tìm Trì Long cùng Triệu Doãn.



Trì Long cùng Triệu Doãn đã đến thanh lâu tìm hiểu, Tôn thư sinh cũng không có nói dối. Bất quá gia đinh kia tên gọi là gì, họ cũng không biết, nhưng nếu gặp lại có lẽ có thể nhận ra.



Khi trời đã tối đen, Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm từ nha môn đi về khách điếm.



Nghê Diệp Tâm vừa đi vừa cân nhắc về lá thư kia.



“Người kia rốt cuộc là ai mà giống Mộ Dung Dục, khinh công lại rất cao. Ta cảm thấy hình như là người lần trước bắt cóc ta…… Cũng chính là người lần trước đại hiệp đuổi theo không kịp kia.”



“……”



Nghê Diệp Tâm quả thực giỏi thọc gậy bánh xe, chuyên môn nói lời Mộ Dung Trường Tình không thích nghe.



Mộ Dung Trường Tình tự cho mình siêu phàm, võ công xuất thần nhập hóa, hiếm khi có người có thể trốn khỏi hắn. Chỉ có một lần thất bại, còn bị Nghê Diệp Tâm gặp được, Nghê Diệp Tâm còn không biết chết dám nhắc tới.



Nghê Diệp Tâm phát hiện mình nói sai, lộ ra vẻ mặt lấy lòng.



“A! Đại hiệp, xem trăng tròn kìa, hôm nay là mười lăm sao?”



Mộ Dung Trường Tình không có nói một chữ, cũng không phản ứng, bỏ đi về phía trước. Nghê Diệp Tâm lại đuổi theo nói:



“Đại hiệp, hay là ta hát cho đại hiệp nghe. Thật hay hiện tại không có ai, ta sẽ hát lớn một chút. Ánh trăng đẹp như vậy, ta hát bài ‘Ánh trăng nói hộ lòng ta’?”



Anh hỏi em có yêu anh sâu nặng hay không?



Em yêu anh bao nhiêu phần?



Em đáp rằng em yêu anh thật nhiều



Tình cảm của em là thật



Tình yêu của em là sự thật



Ánh trăng nói hộ lòng em........



Ở hiện đại, mỗi lần đi karaoke Nghê Diệp Tâm hay hát bài này, luôn bị đồng nghiệp khinh bỉ vô số lần.



Đuôi lông mày Mộ Dung Trường Tình giật giật.



“Ngươi ngậm miệng thì tốt hơn.”



“……”