Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 96 : Ghen

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


Nghê Diệp Tâm vừa muốn tỏ vẻ ủy khuất, bỗng nhiên thấy Mộ Dung Trường Tình quay đầu nhìn. Động tác của Mộ Dung Trường Tình nhìn thực quỷ dị, làm lông tơ Nghê Diệp Tâm đều dựng lên.



Chỉ chớp mắt một cái, đột nhiên liền nghe "rầm" một tiếng. Một người xuất hiện ở trước mặt bọn họ, là Đinh Tạp.



Vẻ mặt Đinh Tạp sốt ruột.



"Các ngươi có gặp thiếu gia nhà ta không?"



"Không có a. Hắn bị làm sao vậy?"



"Không thấy thiếu gia."



"Sao không thấy?! Hắn không có cùng ngươi về Hứa phủ sao?"



Đinh Tạp cau mày.



"Thiếu gia cùng ta trở về. Thời điểm về thiếu gia buồn ngủ, ta đưa hắn vào phòng ngủ và đi một lúc. Nhưng khi ta trở lại trong phòng nhìn hắn đã không thấy người đâu. Gia đinh trong phủ cũng không có nhìn thấy thiếu gia, không biết hắn tự mình đi hay là......"



Nghê Diệp Tâm vừa nghe, cũng bị choáng váng.



Hứa nhị thiếu gia có liên hệ chằng chịt với cái chết của quả phụ Chu thị. Nếu hứa nhị thiếu gia thật sự không phải hung thủ, như vậy...... có khả năng gặp nguy hiểm.



Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình nhìn Đinh Tạp đánh giá một vòng, nói:



"Ngươi đi đâu?"



Đinh Tạp sửng sốt, Nghê Diệp Tâm cũng không có phản ứng.



Mộ Dung Trường Tình lại nói:



"Nếu ngươi vẫn luôn ở trong viện, thì ai có khả năng đem Hứa nhị thiếu gia mang đi trước mắt ngươi, Hứa nhị thiếu gia cũng không có khả năng tự mình đào tẩu. Ngươi tuyệt đối đã rời đi một khoảng thời gian. Vậy ngươi đi nơi nào?"



"Chỉ là đi ăn cơm chiều."



Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm Đinh Tạp. Đinh Tạp tuyệt đối nói dối, hắn không có nói thật. Vừa rồi Đinh Tạp còn nôn nóng cùng nóng nảy, nhưng hỏi đến hắn đi nơi nào biểu tình bỗng nhiên trở nên đặc biệt bình tĩnh. Loại phản ứng này thoạt nhìn thật sự quá đột ngột.



Kỳ thật đây là một loại phản ứng thực bình thường. Đinh Tạp hiển nhiên không muốn bọn họ đoán ra hắn đi nơi nào, cho nên cố ý thả lỏng chính mình, cố gắng thả lỏng. Nhưng mà hắn lại xem nhẹ biểu tình vừa rồi của mình.



Nghê Diệp Tâm hiện tại thật sự không muốn đoán Đinh Tạp rốt cuộc vì cái gì muốn nói dối, chỉ đang lo lắng cho Hứa Nhị thiếu gia. Hứa nhị thiếu gia đột nhiên biến mất, rốt cuộc hắn đang ở nơi nào?



"Mau tìm người Hứa gia cùng đi tìm. Hứa phủ nhiều người như vậy mà."



Đinh Tạp cười lạnh một tiếng, nói:



"Hứa gia có ai để ý sống chết của hắn đâu. Bọn họ chỉ nói thiếu gia chạy đến thanh lâu nào đó uống rượu rồi."



Hứa nhị thiếu gia từ nhỏ đã ăn chơi trác táng không kềm chế được. Hắn chưa từng gặp qua mẫu thân. Khi bắt đầu hiểu chuyện, phụ thân mỗi ngày chỉ uống rượu, thậm chí đem Hoa cô nương hoặc là kỹ nữ về nhà thân mật.



Hứa nhị thiếu gia đã từng là một bé ngoan, nhưng không ai khen ngợi hắn, ngược lại những thúc thúc bá bá còn xa lánh hắn, khinh thường hắn.



Dần dần hắn chậm rãi thay đổi. Hắn phát hiện mình cái gì cũng không có, nhưng may còn có tiền. Hắn có thể vung tiền như rác, đi trên đường sẽ có rất nhiều người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn, còn những cô nương thanh lâu đều dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn. Hứa nhị thiếu bắt đầu lưu luyến thanh lâu, hắn cảm thấy nơi đó thậm chí tốt hơn so với ở trong phủ.



Nhưng mà người khác cũng không biết, kỳ thật Hứa nhị thiếu gia có rất nhiều đêm không ngủ. Hắn cũng không phải đi thanh lâu, mà tìm vùng hoang dã khóc lớn một mình.



Đinh Tạp mỗi ngày đi theo hắn. Khi mới bắt đầu Hứa nhị thiếu gia cảm thấy Đinh Tạp thực phiền. Sau đó không có nói nữa, chỉ cười nhạo Đinh Tạp, hắn nói có phải hắn đi thanh lâu tìm cô nương trêu đùa Đinh Tạp cũng phải đi theo hay không.



Đinh Tạp dùng hành động thực tế chứng minh, thật sự Hứa nhị thiếu gia đi thanh lâu, hắn cũng đi theo. Hứa nhị thiếu gia không có cách, mắng mặt không đổi sắc, đánh cũng bất động, quả thật là không biết làm gì.
"Đào."



Đinh Tạp rốt cuộc đã hiểu, yên lặng đi qua, sau đó bắt đầu dùng cái xẻng đào đất.



Lần này bốn phía lại an tĩnh, không có ai nói gì.



"Sàn sạt, sàn sạt... "



Chỉ có âm thanh đào đất.



Hứa nhị thiếu gia vẫn khóc, vốn dĩ rất ẩn nhẫn, bất quá lúc này có chút lớn hơn.



Nghê Diệp Tâm chạy nhanh lại kéo hắn đến một bên, nói:



"Hứa nhị thiếu gia đừng khóc, chúng ta sẽ đem sự tình làm rõ ràng, cũng coi như là......"



Hứa nhị thiếu gia gật gật đầu, nhưng nghe được Nghê Diệp Tâm an ủi hắn lại khóc càng to càng vang dội. Vừa rồi vẫn là ẩn nhẫn khóc, hiện tại đã là òa khóc lớn.



"......"



Quả nhiên khóc đến người ta không thể an ủi.



Mộ Dung Trường Tình nghe Hứa nhị thiếu gia khóc mà đầu cũng đau, hắn siết chặt nắm tay.



Nghê Diệp Tâm nhìn lên thấy sắc mặt Mộ Dung Trường Tình liền biết hắn suy nghĩ cái gì, liền nháy mắt ra dấu. Mộ Dung Trường Tình trợn mắt, xoay người đi xa một chút.



Hứa nhị thiếu gia vẫn khóc, khóc một hồi lâu, Mộ Dung Trường Tình nhẫn nại sắp đến cực điểm, kết quả của chịu đựng là sắc mặt càng khó coi.



Hứa nhị thiếu gia khóc một hồi quay sang ôm Nghê Diệp Tâm. Hắn thấp hơn Nghê Diệp Tâm một cái đầu, thân thể có chút gầy, bộ dáng ủy khuất đem mặt chôn ở bả vai Nghê Diệp Tâm, đôi tay ôm eo Nghê Diệp Tâm, nức nở....



Nghê Diệp Tâm cũng không có biện pháp, cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng thương, duỗi tay vỗ vỗ trên lưng.



"Đừng khóc, đừng khóc, ngoan nha, đừng khóc. Khóc một hồi đau sốc hông, hay ngất đi, vậy thì quá mất mặt, có phải hay không?"



Nghê Diệp Tâm thật sự có thể đi làm thầy giáo dạy trẻ. Khi thầy Nghê đang an ủi trò Hứa thì cảm giác sau gáy có một trận gió lạnh. Hoảng sợ quay đầu, Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng đột nhiên phía sau lưng nhảy ra một nữ quỷ. Nhưng cũng không phải nữ quỷ, mà là Mộ Dung đại hiệp. Toàn thân Mộ Dung đại hiệp phát ra khí thế nguy hiểm so với quỷ còn đáng sợ hơn.



Nghê Diệp Tâm quay đầu lại nhìn hắn một cái, Mộ Dung Trường Tình cũng ở cúi đầu nhìn. Sắc mặt hắn không tốt, ánh mắt nhìn cái đầu vùi ở trên vai Nghê Diệp Tâm.



Nghê Diệp Tâm hiểu lầm, cho rằng Mộ Dung Trường Tình không muốn nghe tiếng khóc của Hứa nhị thiếu gia, nên thấp giọng nói:



"Đại hiệp, đại hiệp bao dung, hắn sẽ không khóc nữa."



Mặt Mộ Dung Trường Tình thực thối, nắm tay càng siết chặt, áp chế tức giận ngập trời trong lồng ngực. Hắn hận không thể tới đem Hứa nhị thiếu gia ném văng ra.



Hứa nhị thiếu gia tựa như cũng cảm thấy có nguy hiểm, lúc này mới ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Trường Tình liền hoảng sợ, sợ tới mức quên khóc.



Mặt Mộ Dung Trường Tình thật thối hoắc, Hứa nhị thiếu gia đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền biết chuyện là như thế nào. Hứa nhị thiếu gia nhỏ tuổi nhưng mấy chuyện tình cảm giỏi hơn Nghê Diệp Tâm nhiều.



Biểu tình Mộ Dung Trường Tình thế kia hiển nhiên là đang ghen.



Hứa nhị thiếu gia đã biết lại không buông Nghê Diệp Tâm ra, ngược lại ôm chặt hơn nữa. Hắn đã sớm không vừa mắt tên mặt than này. Quả nhiên mặt than đều không phải thứ tốt!



Hứa nhị thiếu gia ôm eo Nghê Diệp Tâm, còn đem tay dời xuống một chút, đặt trên mông Nghê Diệp Tâm. Sau đó hắn đem mặt chôn ở trên vai Nghê Diệp Tâm cọ cọ hai cái, ánh mắt lướt qua vai Nghê Diệp Tâm, khiêu khích nhìn Mộ Dung Trường Tình.



Đây quả thực chính là cảnh giới cao nhất của chọc tức!