Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 97 : Mượn đao giết người

Ngày đăng: 13:46 18/04/20


Nghê Diệp Tâm là đưa lưng về phía Mộ Dung Trường Tình. Hứa nhị thiếu gia đem đầu đặt ở trên vai Nghê Diệp Tâm. Cho nên biểu tình của Hứa nhị thiếu gia cùng Mộ Dung Trường Tình thế nào Nghê Diệp Tâm không biết, chỉ là cảm thấy thời tiết càng ngày càng lạnh……



Đúng lúc này, Đinh Tạp đột nhiên nói một câu:



“Được rồi.”



Hứa nhị thiếu gia “vèo” một cái, từ trong lòng Nghê Diệp Tâm chạy tới bên cạnh Đinh Tạp.



Nghê Diệp Tâm cũng giật mình, sao chạy nhanh như vậy?



Vừa muốn chạy theo, bất quá Nghê Diệp Tâm đã bị Mộ Dung Trường Tình giữ lại.



“Đại hiệp, đại hiệp, Đinh Tạp đào xong rồi. Chúng ta chạy nhanh qua nhìn một cái đi.”



“Gạt người.”



Nghê Diệp Tâm sửng sốt, trong đầu có chút phản ứng không kịp, liếc mắt một cái qua chỗ Đinh Tạp. Bên kia chính xác chỉ có một chút đất, không có khả năng cạn như vậy liền thấy quan tài, hơn nữa dùng thời gian cũng quá ít.



Quả nhiên là gạt người……



Hứa nhị thiếu gia chạy tới, cũng phát hiện Đinh Tạp chưa đào xong, mới đào mấy xẻng mà thôi. Hứa nhị thiếu gia phát hiện mình bị lừa, lập tức tức giận, đấm đá Đinh Tạp loạn xạ.



Đinh Tạp ném cái xẻng, ôm chặt Hứa nhị thiếu gia, đem người gắt gao đè ở trong lòng ngực, cũng không màng hắn đấm đá.



Tay Hứa nhị thiếu gia bị cố định, không thể giơ lên đánh hắn, chỉ có thể dùng chân đá hắn. Nhưng chân Đinh Tạp cứng như đá, ngược lại chân Hứa nhị thiếu gia rất đau. Hứa nhị thiếu gia tức giận muốn chết, dứt khoát dùng miệng cắn, cắn đến chảy máu, một miệng đầy mùi máu tanh.



“Thiếu gia, ta có chuyện lừa ngươi, nhưng ta thật sự cũng không có phản bội ngươi, hãy tin tưởng ta.”



“Ta không tin! Ngươi chính là kẻ lừa đảo! Người xấu!”



“Thiếu gia, không cần đào, để ta nói…… cái mồ này trống không. Bên trong có một quan tài, nhưng là trống không, cái gì cũng không có.”



Hứa nhị thiếu sửng sốt, không đá cũng không cắn, cả người đều ngây ngẩn. Nhưng thực mau hắn lại gào lên.



“Ta không tin. Ta không tin ngươi. Ta phải đào lên xem. Ta muốn đào, ngươi không giúp ta, ta tự mình đào.”



“Thiếu gia! Bình tĩnh một chút.”



Hứa nhị thiếu gia quyết tâm phải đào. Hắn không tin Đinh Tạp. Hắn nhất định phải nhìn tận mắt, nơi này rốt cuộc có an táng mẫu thân mình hay không.



Đinh Tạp không có cách nào, rốt cuộc buông hắn ra, lại cầm lấy cái xẻng tiếp tục đào.



Quan tài chôn không cạn, đào phải mất một chút thời gian. Nghê Diệp Tâm mới đầu đứng ở bên cạnh nhìn, nhưng sau đó đi đến ngồi phía dưới một gốc đại thụ. Ngồi trong chốc lát, tuy rằng cảm giác rất lạnh, nhưng lại cảm thấy đặc biệt thoải mái, hai con mắt bắt đầu không nghe lời muốn nhắm lại.



Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm không nói chuyện, quay đầu nhìn lại, nhịn không được cong khóe miệng lên. Người nọ thế mà đã ngủ rồi. Hắn dứt khoát đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm.



Có lẽ cảm giác được hơi ấm, Nghê Diệp Tâm nhích lại gần, sau đó thật sự tựa đầu vào vai Mộ Dung Trường Tình ngủ.



Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn một cái. Góc độ này nhìn qua, cằm Nghê Diệp Tâm đặc biệt nhọn, trong đêm đen hình ảnh mông lung, nhìn có vẻ thực nhu hòa. Rồi ánh mắt hắn không tự giác liền dừng ở môi Nghê Diệp Tâm. Lại nhớ xúc giác buổi tối đó, hắn muốn duỗi tay sờ sờ, nhưng vẫn nhịn xuống không nhúc nhích.



Mộ Dung Trường Tình lại nhìn bâng quơ, liền nhìn thấy trên vai áo Nghê Diệp Tâm có chỗ ướt. Khỏi cần nói cũng biết là nước mắt nước mũi của Hứa nhị thiếu gia. Đúng là đặc biệt chướng mắt.



Hắn ghét bỏ đem ánh mắt chuyển qua nơi khác, nhưng cũng không có đẩy Nghê Diệp Tâm ra, vẫn để cho dựa vào vai hắn ngủ.


Đinh Tạp nhàn nhạt nói:



“Kính Vương Triệu Nguyên Kính.”



“Kính Vương gia?”



Nghê Diệp Tâm sửng sốt.



Bên cạnh Kính Vương, cao thủ nhiều như mây, Đinh Tạp thất bại không thể không bỏ trốn.



Hứa gia làm việc cho tổ chức bí mật kia, giúp tổ chức kia kiếm tiền. Tổ chức kia sẽ cho họ được rất nhiều chỗ tốt, do đó Hứa gia càng ngày càng hưng thịnh.



“Vạn thị là trong lúc vô tình phát hiện bí mật này, phát hiện bọn họ có ý đồ tạo phản.”



Nghê Diệp Tâm nhìn Đinh Tạp một cái.



“Vạn thị là bị giết để diệt khẩu?”



Đinh Tạp gật đầu.



Những chi tiết hiện trong đầu Nghê Diệp Tâm. Phu quân quả phụ Chu thị là thành viên tổ chức tạo phản. Sau đó ông ta chết, quả phụ Chu thị đột nhiên nhận được một phong thư, muốn Chu thị đi giết Vạn thị diệt khẩu.



Ý tứ này kỳ thật đã không cần nói cũng biết. Người viết thư kỳ thật có thể tự mình ra tay, nhưng cố tình muốn Chu thị đi giết người. Đây chỉ có một lý do, người kia muốn nắm nhược điểm của Chu thị, để Chu thị không thể nhảy thuyền, mà trở thành người cùng thuyền với bọn họ.



Nghê Diệp Tâm chần chờ nói:



“Cho nên…… quả phụ Chu thị muốn tổ chức Âm hôn cho con trai đã chết đều là giả? Cô nương kia thật sự chính là mẫu thân Hứa nhị thiếu gia? Là thê tử Hứa nhị lão gia, Vạn thị?”



Đinh Tạp gật đầu, cười lạnh nói:



“Nghê đại nhân nói không sai, chính là có chuyện như vậy. Âm hôn chỉ là một cái cớ giết người mà thôi.”



“Vậy Hứa nhị lão gia……”



“Ông ta đương nhiên biết, toàn gia đều biết. Bọn họ cũng không có ai cản trở, còn giúp quả phụ Chu thị lừa Vạn thị đi. Quả phụ Chu thị bắt Vạn thị trói lại, mặc vào hỉ phục, nhét vào quan tài. Sau đó khua chiêng gõ trống đưa tới vùng ngoại ô, tìm một chỗ chôn xuống.”



Nghê Diệp Tâm nghe xong mà lông tơ dựng ngược, đã không biết nói cái gì cho phải.



Trách không được Hứa đại lão gia chết liền biến thành Hứa nhị lão gia làm đương gia. Hứa nhị lão gia ăn chơi đàng điếm không làm việc đàng hoàng, cũng không có huynh đệ nào dám nói gì. Thì ra bọn họ đều có nhược điểm bị Hứa nhị lão gia nắm, cho nên bọn họ không dám lên tiếng.



Nghê Diệp Tâm hỏi:



“Vậy Vạn thị rốt cuộc chôn ở nơi nào?”



Đinh Tạp lắc đầu.



“Ta còn chưa có tìm được.”



“Vậy ngươi rốt cuộc làm cái gì?”



Đinh Tạp chỉ là nhàn nhạt nói:



“Nghê đại nhân đã nói rồi, mượn đao giết người thôi.”