Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 111 : Cô và cô ấy hoàn toàn khác biệt

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Trong khi đó tại buổi tiệc ở trường Kin, Tuyết Ny sau khi nhảy cùng

Thiên điệu nhảy cuối cùng, buông tay anh ra, lại luyến tuyến, có lẽ đây

là lần cuối họ nhảy cùng nhau, cũng không biết đến bao giờ mới có thể

gặp lại. Tối nay, cô sẽ lên máy bay sang Svalbard - Nauy.



Cô sẽ ở bên đó lo học tập, có lẽ, sẽ đủ để cô quên đi anh.



-Tuyết Ny, đã tối rồi, anh đưa em về, kẻo ba em lại lo lắng.-Thiên đã đứng bên cạnh Tuyết Ny trầm ấm nói



-Không cần đâu Thiên, ba em đã cho người đến đón em rồi.-Tuyết Ny cười nhẹ đáp



-Sao bác Diêu lại cho người đến đón em, không phải đều là anh đưa em về hay sao?-Thiên đột nhiên cảm thấy có điều kì lạ



-Không có gì cả, là em muốn thế, em làm phiền anh rất nhiều rồi.



-Tuyết Ny, em vẫn còn giận anh chuyện đó sao?



-Không có. Em phải về rồi, tạm biệt anh, hẹn sau này chúng ta sẽ gặp lại.-Tuyết Ny nở nụ cười ngọt ngào cuối cùng



Cô rất muốn ôm lấy anh, sau đó nói: Em sẽ sang Nauy, anh có thể giả vờ níu kéo em lại không?



Nhưng mà Tuyết Ny không thể, cô không thể làm theo những điều mình

muốn, bởi vò cô rất hiểu Thiên, khi cô nói ra những lời đó, chắc chắn

anh không cho cô, ép mình chịu trách nhiệm với cô, mà cô không muốn chỉ

là trách nhiệm.



***



Hạ Đồng mở đôi mắt bị khóc sưng lên cùng đỏ hoe của mình lên, mệt mỏi

ngồi dậy, cầm đồng phục vào nhà tắm thay đồ để đến trường.



Sau khi thay đồ xong vừa bước ra khỏi phòng vừa vặn chạm mặt Dương Tử

khi anh cũng vừa từ phòng mình đi ra, cô hơi gật đầu thay cho lời chào,

sau đó đi xuống nhà một mạch. Dương Tử nhìn cô đi xuống cầu thang, trong lòng khẽ thở dài, anh biết tối qua cô rất đau lòng, rất mệt mỏi, nên

mới khóc nhiều đến thế.



Hạ Đồng xuống nhà giúp chị Ly dọn thức ăn lên bàn xong liền dắt xe đạp

chạy đến trường. Dương Tử chỉ vừa xuống nhà thì cô đã đi mất. Anh còn có chuyện muốn nói với cô.



Hạ Đồng đi vào lớp học, sau đó đi xuống phòng y tế mệt mỏi thả mình

lên chiếc giường nghỉ. Tối qua, cô cứ ngỡ người mẹ đã bỏ rơi cô suốt

chín năm sẽ mãi mãi không quay về vậy mà đùng một cái lại đột ngột xuất

hiện, làm cô không biết phải đối mặt thế nào, mọi đau đớn tủi nhục ùa về vào tối hôm qua.



Hạ Đồng chỉ vừa thiếp mắt một lát thì cửa phòng y tế lại mở ra, một cô gái bước chân thật chậm đi vào, khuôn mặt xinh đẹp lại hiện ra tia thâm hiểm.



Từ trong tay áo của cô gái lại rút ra một con dao gọt trái cây sắc nhọn, giơ cao hướng về phía Hạ Đồng đang lim dim ngủ.
thể yêu ai, cô đơn suốt ba năm sao? Vì cô ấy, anh đối đầu với Lăng Hạo

hay sao? Anh yêu cô ấy như thế thì làm sao tôi tin anh nói cùng tôi vượt qua ranh giới là thật, lỡ như sau này cũng có cô gái khác xuất hiện làm anh rung động thì sao?



Hạ Đồng dừng một chút, nhìn anh bằng ánh mắt yên lặng như bờ nước trong hồ trong veo, sau đó nói tiếp:



-Chung quy, anh chỉ do một lúc nhất thời và tôi cũng thế, chỉ là nhất

thời rung động thôi, tôi ngộ nhận mới yêu anh, còn anh, chỉ nghĩ rằng

tôi là cô ấy, chẳng qua, anh xem tôi như cô ấy thôi, thì anh yêu tôi,

làm sao tôi dám yêu anh lại nữa, không phải anh cũng đã nói không yêu

tôi sao?



Dương Tử nhìn cô, hoàn toàn im lặng, càng không thể nói gì, cô nói

cũng có phần đúng, nhưng mà căn bản, cô và cô ấy rất khác biệt.



Cô và cô ấy giống nhau đều thích hướng dương, thích coffee cappuccino

và có giọng hát trong trẻo mượt mà, lắng động người nghe.



Cô và cô ấy đều bướng bỉnh, nhưng bướng bỉnh của cô ấy thì lại nhẹ

nhàng, khó khuất phục. Còn bướng bỉnh của cô lại quật cường, luôn làm

theo những gì mình mách bảo là đúng, làm cho anh đôi lúc thấy buồn cười

lại phiền lòng.



Khi anh buồn, cô ấy làm cơm rang trứng cho anh, còn cô kể chuyện hài cho anh nghe, mặc dù chuyện cô chỉ chọc tức anh.



Cô ấy bên anh rất ngoan ngoãn nghe lời, còn cô lại chấp vấn, cãi vả lại anh.



Cô ấy luôn nấu cho anh những món ngon, còn cô lại luôn làm những món khó nuốt.



Cô khi làm sai đều sẽ cúi đâu khóc xin lỗi anh, còn cô nếu chuyện nhỏ

sẽ cười hì hì lấy lòng, còn chuyện lớn thì làm mặt đáng thương có khi

rơi nước mắt xin lỗi anh.



Cô và cô ấy khác biệt quá lớn vậy thì anh làm sao xem cô là cô ấy chứ?



-Chưa bao giờ anh nghĩ mình hết yêu Ân Di, càng không nghĩ sẽ yêu em,

nhưng mà ảnh hưởng của em rất lớn, anh đã quen dần với tính cách trẻ

con, quen với những trò đùa quậy phá, những câu chuyện hài hước, quen

với sự chọc quá gọi anh là heo đực, làm sai quy tắc anh đưa, làm cho anh những món khó nuốt, quen với dáng vẻ quật cường, em nói xem, làm sao

anh quên, hay là em giúp anh tìm máy xóa đi kí ức chăng???



Dương Tử từng lời từng chữ đều phát ra từ tận tâm can, chân thật nhìn cô. Ánh mắt đen hoàn toàn không hiện lên là nói dối.



Hạ Đồng tim đập rối loạn, gần như nhảy ra ngoài, người ngu dốt như cô cũng biết rõ, anh đang nói chính là cô?



Cô có nên tin hay không? Anh nói thật sao? Vì sao anh cứ làm cô ngộ nhận thế này?