Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 113 : Ba tôi, là ai???

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng hai tay đặt dưới gầm bàn siết chặt lại, nhìn Dương Tử, ánh mắt hoàn toàn không còn bất cứ sự tin tưởng nào ở anh, từ trước đến giờ

luôn thế, anh gạt cô, cô tin, anh cho cô niềm vui, sao đó mọi thứ bị

cướp đi, cũng bởi sự lừa dối đó.



Bà Khuê từng bước đi đến ngồi đối diện cô, ánh mắt dạt dào tình mẹ, khuôn mặt nhìn cô đầy xót thương, mở miệng:



-Đồng Đồng, con đừng trốn tránh mẹ, có thể nghe mẹ nói không?



-Tôi đã bị lừa đến đây gặp bà, còn không thể nghe sao?-Hạ Đồng lạnh nhạt mở miệng, sau đó liếc nhìn Dương Tử



Dương Tử biết rõ, cô đang ám chỉ anh, ám chỉ anh đã gạt cô, đưa cô đến đây.



Nếu không phải lúc nãy Đình Hiên năn nỉ anh hết lời, lại còn nói anh

chịu nhìn cô với mẹ cô không hòa thuận hoài hay sao? Nếu không phải nghĩ cho cô, anh chắc chắn sẽ không gạt cô đến đây.



-Đồng Đồng, con có thể đừng như thế với mẹ không?-bà Khuê chua xót nói



-Đừng như thế là thế nào?



Hạ Đồng nhìn bà bằng ánh mắt lạnh nhạt, người ta nói có mẹ rất hạnh

phúc, thế nhưng cô chưa bao giờ nhận được hạnh phúc ấy, cô đã từng nghĩ

nếu gặp lại mẹ mình cô sẽ ôm chầm bà rồi nói "Con sẵn sàng tha thứ cho

mẹ, chỉ cần mẹ đừng bỏ rơi con nữa."



Nhưng mà đến khi gặp bà, cô lại không thể làm những điều đó, khi nhìn

bà, cô lại nhớ đến ngày bà bỏ rơi cô, cô cầu xin bà, bà vẫn đi không

quay đầu lại nhìn cô, cô ngồi khóc, khóc đến nước mắt sắp chảy thành

suối, thế nhưng bà vẫn không quay lại.



Một đứa trẻ đã mất đi lòng tin ở tình mẹ, thì đến lớn lên mãi mãi cũng không muốn nhắc lại thứ tình cảm thiêng liêng đó.



-Mấy năm nay con có khỏe không? Nhìn con có vẻ ốm đi nhiều.-bà Khuê hỏi han, đau lòng nhìn cô.



-Vẫn tốt, không có bà, tôi vẫn ăn ngon ngủ đủ, vậy mà tôi lại thấy so với lúc trước thì bây giờ tốt hơn.



-Hạ Đồng, em có thể lễ phép với mẹ không?-Đình Hiên có chút khó chịu với thái độ của cô



-Đình Hiên, kệ đi con.-bà Khuê ngăn lại



Đình Hiên hậm hực ngồi dựa vào ghế, mặc dù anh không biết bà đã làm gì với cô nhưng mà suốt tám năm qua, bà luôn xem anh là đứa con trai ruột, yêu thương anh vô bờ bến, lúc mẹ anh mất, anh từng nghĩ sẽ không có ai

thay thế được nhưng mà một năm sau, ba anh đột ngột nói sẽ tái hôn, lúc

đầu anh kiên quyết không chịu, nhưng bà đã chịu khó để thể hiện mình

không như những bà mẹ kế khác, phải mất một năm, bà mới làm anh đồng ý

cho ba anh lấy bà.



Đối với bà, anh đã xem bà như mẹ ruột, rất yêu quý kính trọng bà. Hạ

Đồng lại là con ruột bà, sao lại không hiểu bà tốt thế nào chứ?



-Ba con vẫn khỏe chứ? Tiểu Lạc nó thế nào rồi, chắc cũng lớn rồi nhỉ?



-Cảm ơn bà quan tâm, ai cũng khỏe, đặc biệt là Tiểu Lạc, không có mẹ nó vẫn tốt đó thôi.



-Con thật sự không có gì nói với mẹ sao?



Bà Khuê đối với sự lạnh nhạt hờ hững của cô đau lòng tột độ, khóe mắt rưng rưng nghẹn ngào hỏi.
Dương Tử siết chặt cô vào lòng, nói. Anh tìm hết khắp nơi, lại quên mất nơi này.



-Vì sao gạt tôi? Hết lần này đến lần khác? Người làm tôi đau khổ cũng

chỉ mình anh.-Hạ Đồng uất ức nói, hai tay không ngừng đánh vào lòng ngực vững chắc của anh



-Xin lỗi, xin lỗi, anh xin lỗi.



Lâu lắm rồi anh mới nói xin lỗi nhiều đến thế, anh đã quyết định, sẽ bảo vệ cô, không cho cô chịu bất kì tổn thương nào nữa.



-Muộn rồi, tôi đã hoàn toàn không tin anh được nữa.



Hạ Đồng lắc đầu ngoe nguẩy, sau đó đầy anh ra, cả người anh cũng ướt

sũng như cô, vậy mà dáng vẻ làm người ta phải chú ý vẫn không thuyên

giảm.



-Một lần, chỉ một lần nữa thôi, anh hứa, là lần cuối cùng.-Dương Tử vịn vai cô, chân thành năn nỉ



-So với anh, Lăng Hạo đáng tin hơn.-Hạ Đồng lạnh nhạt buông lời nói



-Em không được phép yêu Lăng Hạo, em chỉ được yêu mình anh, chỉ mình

anh.-Dương Tử bá đạo tuyên bố, như thể đang tuyên bố vật thuộc sở hữu

của mình



-Anh nói tôi không yêu Lăng Hạo là không yêu sao? Yêu anh là yêu sao?



Hạ Đồng cảm thấy rất nực cười, anh không yêu cô thì dựa vào gì nói những lời lẽ đó với cô.



-Phải, anh nói em yêu anh, thì em phải yêu anh, ngoài ra, em không được yêu ai hết.-Dương Tử ghì chặt vai cô thêm, bá đạo nói



-Dương Tử, anh cũng quá điên rồi, bây giờ tôi không còn gì gọi là yêu

anh, anh đối với tôi, ngoài nhiệm vụ ra không còn gì cả.-Hạ Đồng nhìn

thẳng đôi mắt đen cương trực của anh, ánh mắt hoàn toàn tĩnh lặng



-Em nói dối.



-Tôi không nói dối, là thật.-Hạ Đồng hét lên



-Không phải, em yêu anh, là do lúc này em đang đau lòng chuyện mẹ em thôi.-Dương Tử gằn giọng la



-Không yêu. Tôi đã hết yêu anh, từ lúc anh nói anh lừa gạt làm tôi yêu anh, thì lòng tôi đã nguội lạnh.



-Nếu em không yêu anh, thì em yêu ai? Lăng Hạo, là em gạt anh chứ

không thể là thật.-Dương Tử lay người cô như làm cô thức tỉnh



-Phải, tôi yêu Lăng Hạo đó, từ lúc tôi biết rõ bộ mặt thật của anh thì Lăng Hạo luôn tốt với tôi, một người con trai đáng tin cậy lại tốt như

anh ấy, làm sao tôi không yêu?-Hạ Đồng hét lên phản kháng



-Em...



-Bỏ em ấy ra, em ấy đã nói rõ, em ấy không yêu cậu còn gì.



Một giọng nói vừa ấm áp lại lạnh lùng vang lên, ngay sau đó, Hạ Đồng

liền bị người con trai ấy kéo về nép vào lòng ngực của anh thật hiền.