Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 114 : Lâm Hạ Đồng là bạn gái của Lăng Hạo tôi

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Lăng Hạo ánh mắt sắc bén nhìn Dương Tử, tay ôm chặt Hạ Đồng trong lòng

mình, gần như siết chặt, cứ sợ chỉ cần lơ là cô sẽ chạy đi mất.



-Chuyện này không liên quan đến cậu.-Dương Tử sắc lạnh lên tiếng



-Không liên quan?-Lăng Hạo cứ như đang nghe chuyện rất nực cười



-Em ấy nói người em ấy yêu bây giờ là tôi, cậu dựa vào đâu nói tôi không liên quan, dựa vào đâu nói em ấy chỉ được yêu cậu!?



-Vậy cậu nghĩ em ấy yêu cậu thật sao? Bây giờ là do em ấy kích động thôi,

người em ấy thật sự yêu là tôi.-Dương Tử tiến lên giơ tay giành lấy Hạ

Đồng



Lăng Hạo cũng không khoan nhượng, lập tức giữ chặt tay kia của Hạ Đồng lại.



Cả hai nhìn nhau, ánh mắt dường như làm mọi thứ đóng băng, còn lạnh hơn

cơn mưa họ đang đứng trong đó, còn lạnh hơn cả băng ở Nam Cực. Xung

quanh nồng nặc toàn mùi thuốc súng!!!



Hạ Đồng mệt mỏi muốn rút cả hai tay về nhưng không đủ sức, vô lực đứng giữa hai anh để những hạt mưa dài cứ rơi rớt lên người.



-Tốt nhất cậu buông ra.-Lăng Hạo ánh mắt như sói hoang, nguy hiểm khó lường



-Cậu nghĩ mình là ai? Buông tay Hạ Đồng ra.-Dương Tử cũng chẳng thua kém,

ánh mắt đen đã bị bao quanh một lớp băng dày đặc, làm người khác phải

run sợ khép nhường



-Cậu dựa vào đâu bắt tôi buông tay em ấy ra?-Lăng Hạo cười mỉa



-Dựa vào người em ấy yêu là tôi.-Dương Tử từng chữ nói thật to, như khẳng định



-Vậy sao? Xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi, buông tay bạn gái tôi ra.-Lăng Hạo nhếch mép, câu cuối cùng cố ý được anh kéo dài ra



Người Dương Tử khẽ chấn động mạnh, sau đó liền bình tĩnh lại, khóe môi hơi nâng lên:



-Bạn gái? Cậu đang hiểu nhầm rồi thì phải? Từ bao giờ Hạ Đồng là bạn gái cậu?



-Từ thời điểm này, ngay lúc này, tại đây, Lâm Hạ Đồng là bạn gái của Lăng

Hạo tôi.-Lăng Hạo từng chữ một phát ra từ miệng, giọng nói chắc chắn

cùng đắc thắng



Hạ Đồng bất ngờ ngước khuôn mặt lấm lem nước mưa

của mình nhìn Lăng Hạo, liền nhận được ánh mắt đắc ý của anh đang nhìn

Dương Tử, sau đó anh nhìn cô, ánh mắt liền chuyển sang đầy yêu chiều.



Hạ Đồng cuối cùng cũng không hiểu, Lăng Hạo đang cố ý chọc tức Dương Tử hay thực sự yêu cô?




-Hạ Đồng, sao cả người em ướt hết thế này? Chắc lại dầm mưa chứ gì.-chị Ly hốt hoảng khi thấy cô bước vào với bộ mình ướt nhem



-Em...-Hạ Đồng không biết nên nói gì



-Mau lau khô đi, kẻo lại bệnh.



Chị Ly vội vã lấy một chiếc khăn bông đưa cho cô.



Hạ Đồng lau tóc mình, lau từng giọt nước trên người mình.



-Thiếu gia...



Khi chị Ly nói ra hai từ này, Hạ Đồng dừng động tác ở tay, ngây người đi.



Là Thiên hay là Dương Tử? Cầu mong là anh Thiên.



-Chị Ly, pha coffee đem lên cho tôi.



Giọng nói ấy... là của Dương Tử!!!



Hạ Đồng giương mắt lên, lặp tức chạm phải ánh mắt đen láy của anh, Hạ Đồng lập tức né tránh.



-Nhưng nãy giờ cậu đã uống...



-Đừng quản nhiều.



Dương Tử chặn ngang lời chị Ly, sau đó chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi quay người đi lên lầu.



Hạ Đồng thở từng hơi nặng nề, anh nói chuyện của cô anh không can thiệp

nữa, là ý gì? Không lẽ anh sẽ như lúc đầu? Thế cũng nên, dù sao anh càng quan tâm cô, cô lại càng khó dứt ra khỏi vòng xoáy đó.



-Thiếu

gia thật là, lúc nãy đã uống hết một chai rượu Brandy, giờ lại uống

coffee, sức khỏe sớm muộn cũng hao tổn cho xem.-chị Ly chậc lưỡi lắc đầu



-Chị Ly, chị nói, là thật sao?-Hạ Đồng chững người nhìn chị Ly



-Không lẽ chị lại đi nói đùa? Thật không hiểu vì sao thiếu gia cứ thích làm hại bản thân mình.



Chị Ly lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, sau đó đi vào bếp pha coffee theo lời Dương Tử.



Hạ Đồng nhìn lên lầu, ánh mắt phức tạp, mọi chuyện phải chăng từ lúc bắt đầu đã là sai lầm?



Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành hợp đồng, rời xa nơi này, rời xa anh, bắt đầu cuộc sống mới, như lúc trước.