Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 117 : Chuyến đi đến Paris (2)

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Trên chuyến bay, sắc mặt Hạ Đồng xanh mét, đầu choáng váng cả người

mệt mỏi, Dương Tử đúng là đồ xui xẻo, đồ miệng quạ, anh chỉ vừa nói cô

say máy bay thì cô vừa ăn xong đám đồ ăn kia đã bắt đầu say máy bay

ngay.



Nhức đầu quá!!! Khó chịu quá!!!



-Đã bảo ăn ít lại mà em cứ ăn cho lắm vào, nhìn xem nãy giờ em đã ói đến ba lần rồi.



Dương Tử ngồi bên cạnh cau có, lần đầu cô ói lại ói vào ngay người

anh, lần thứ hai cũng mai anh đoán được nên liền "đá" cô vào nhà vệ

sinh, đến lần ba lại không dự phòng liền bị cô ói lên mình chập hai.



-Anh đừng có càu nhàu nữa, tôi chóng mặt lắm rồi.-Hạ Đồng mệt rã người, dựa người vào ghế nhắm nghiền mắt



-Để xem em còn dám ăn nữa không?



Anh càu nhàu là chuyện của anh, cô nằm ngủ lại là chuyện của cô, đối

với việc anh ngồi trách cứ cô thì cô đã xem lời anh như không có, mệt

mỏi nằm ngủ.



Chẳng mấy chốc Hạ Đồng đã thiếp đi, đầu nghiêng một bên.



Dương Tử nhìn cô, khẽ lắc đầu, sau đó không nghị ngợi nhiều dùng tay đỡ đầu cô để đầu cô dựa vào bờ vai mình.



Hạ Đồng thay đổi tư thế một tí, lại thấy rất dễ chịu, liền thoải mái dựa vào vai anh ngủ.



Dương Tử khóe môi hiện lên ý cười, khuôn mặt sáng lạng nhìn cô gái đang tựa vào vai mình ngủ ngon lành.



Mấy tiếng sau, máy bay riêng cuối cùng cũng đến Paris, Hạ Đồng tỉnh

lại trong tiếng gọi dịu dàng của cô tiếp viên, dụi mắt, nói:



-Uhm? Đến rồi sao?



-Vâng ạ! Thiếu gia đã xuống máy bay rồi.



-Ah...



Hạ Đồng vội đứng dậy, gấp gáp chào cô tiếp viên, xuống máy bay. Dương

Tử đã ngồi vào trong xe, không có một chút ý muốn đợi cô. Trong lòng cô

mắng một câu, vội lên xe.



-Sao anh không gọi tôi thức dậy?



-Là vì em ngủ say tôi không nỡ phá.-Dương Tử nói như thể anh có lòng tốt



Hạ Đồng bĩu môi không thèm để ý đến anh, tự mình thưởng thức phong

cảnh xung quanh. Wow….. Paris….. thành phố trong mơ của cô, không ngờ cô có thể thực hiện mong ước của mình. Gió ở Paris, cây ở Paris, không khí ở Paris, tất cả tất cả đều rất mới mẻ, ngập tràn tốt đẹp...



Hạ Đồng vội lấy điện thoại ra chụp không ngừng.



-Tháp... tháp Eiffel kìa... Dương Tử, tháp Eiffel kìa... Aaaa thích quá đi...



Hạ Đồng đang chụp lại thấy bên ngoài cửa kính là chiếc tháp Eiffel,

liền vội dùng tay lay lay người anh, như thể đang gặp thần tiên không

bằng. Cô rất thích tháp Eiffel, là cực thích!!!



-Tôi biết.-Dương Tử nhíu mày nhìn cô vì quá ồn ào, ngước nhìn một cái cho cô hài lòng



-Tháp Eiffel, đẹp quá đi!!! Paris, I love you.-Hạ Đồng vô cùng phấn kích vừa chụp hình lại vừa la hét
_Reng... reng...



Tiếng chuông điện thoại của khách sạn treo trên tường reo lên, Hạ Đồng đã nhanh nhảu nhảy lên giường cầm điện thoại nghe, bên trong một giọng

nữ nói tiếng pháp vang lên:



[...Bonjour, je suis le réceptionniste de l"hôtel...] (Xin chào, tôi là nhân viên tiếp tân của khách sạn)



Hớ!?? Cô ta nói gì thế? Cô đâu có giỏi tiếng Pháp?



-He... hello...-Hạ Đồng như người bất đồng ngôn ngữ, ấp a ấp úng nói



[...Se il vous plaît consulter le Duong Tu lui il?...] (Xin hỏi có cậu Dương Tử ở đó không?...)



Hạ Đồng như người câm, không biết người nữ kia nói gì, đành nói bừa.



-Yes.



[...Elle ne pouvait pas bouger la machine pour lui?...] (Cô có thể chuyển máy cho cậu ấy không?)



-No.-lại nói bừa



[...Pourquoi faire? Il est occupé étoiles?...] (Vì sao ạ? Cậu ấy đang bận sao?)



-Ok, ok, I understand.-Hạ Đồng gật gật đầu



Dương Tử nhìn cô, từ bao giờ mà cô hiểu tiếng Pháp thế? Thà anh tin gà mái biết gáy còn hơn tin cô hiểu tiếng Pháp.



Dương Tử không đứng nhìn nữa, liền sảy bước đi đến cạnh giường, giựt lấy điện thoại nghe.



-Bonjour, Je suis Duong Tu. (Xin chào, tôi là Dương Tử)



[...]



-Porter à me laisser aller. (Đem lên cho tôi đi)



[...]



-Eh bien, il ya un moment elle lui a demandé ce qui se passe. (À, lúc nãy cô hỏi cô ấy gì thế?)



[...]



Lúc đầu sắc mặt Dương Tử không sao, nghe nữ người Pháp kia nói một lúc thì sắc mặt anh đen lại, u ám mà nhìn cô.



Hạ Đồng liền giả ngu, nhìn sang chỗ khác, không suy nghĩ liền phóng xuống giường.



-Lâm Hạ Đồng, em không biết gì thì im đi, nói bừa là sao?-Dương Tử đặt điện thoại xuống rống



-Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...



Hạ Đồng đã chạy xuống giường, đặt hai tay lên tai mình xin lỗi, thật

ra cô cũng không biết lúc nãy cô gái đó nói gì, mình trả lời gì.



-Em... đúng là thích gây chuyện.



-Xin lỗi... huhu...



Cô không dám tái phạm nữa đâu, lần đầu ra nước ngoài nên cô mới thế

thôi mà, cô biết lỗi rồi, chỉ mong cô gái ấy không có gì quan trọng, chứ không cô sớm muộn bị anh xử chết.