Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 131 : Điều tra

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Bầu trời của buổi sáng mai trong xanh gợn vài áng mấy trắng phau, Hạ

Đồng mặc đồng phục đứng trước gương nhìn mình, ánh mắt nhìn trân trân

tấm gương không hề lay động.



-Hạ Đồng, xuống ăn sáng đi, không thôi sẽ trễ giờ học đó.-Lăng Hạo đứng bên ngoài nói vọng vào



-Em ra ngay.-Hạ Đồng đáp lớn, sau đó vỗ má mình vài cái cho tỉnh táo xách cặp ra ngoài



Hạ Đồng mở cửa ra liền nở nụ cười rất tươi, cứ thể chưa từng có chuyện gì xảy, Lăng Hạo thấy cô cười vui vẻ đến thế, trong lòng lại không khỏi lo lắng, anh từng nói đôi lúc anh rất sợ cô cười, như lúc này anh lại

không muốn nhìn nụ cười tươi rối đó của cô.



-Anh làm sao thế? Không phải nói trễ sao còn không đi thôi.-Hạ Đồng

bước được vài bước thấy anh không đi liền quay đầu cười rạng rỡ nói như

thúc giục anh



-Không có gì, chúng ta xuống ăn sáng đi, anh có làm bò bít tết cho

em.-Lăng Hạo không nỡ phá đi nụ cười của cô, mỉm cười dịu dàng tiến lên



-Được thôi, em sẽ thử tay nghề của anh mới được.-Hạ Đồng lại cười tươi, sau đó chạy xuống nhà



Lăng Hạo nhìn cô, ánh mắt rõ ưu buồn, sau đó cũng nhanh chóng xuống nhà theo cô.



Hạ Đồng ăn sáng rất ngon, cả cuộc ăn cô đều nói luyên thuyên, không có gì nói lại bày trò để chọc cười anh, cả buổi ăn chỉ nghe rõ tiếng cười

vang đầy vui vẻ của cô.



Lăng Hạo mặc dù lo lắng cho cô nhưng vẫn nghe cô nói, bật cười với trò chọc phá của cô, bởi vì nụ cười ấy hơn bao giờ hết đều rạng rỡ, trong

sáng cùng vui vẻ.



Lăng Hạo chở cô đến trường bằng chiếc môtô phân khối lớn, Hạ Đồng ngồi phía sau ôm chặt lấy anh, yêu Lăng Hạo không mất mác gì ngược lại cô

còn có được hạnh phúc, thế thì hà cớ gì cứ làm bản thân thất vọng trong

đau khổ.



Lăng Hạo dừng xe trước cổng trường, lại không ngờ trở thành trọng tâm

của mọi học viên, hầu như tất cả đều dừng chân không bước vào trường mà

chụm đầu lại xì xầm nói to nhỏ.



Lăng Hạo lại không quan tâm đến họ, cẩn thận tháo nón bảo hiểm ra cho

cô, hành động cử chỉ đều dịu dàng khiến ai nhìn vào cũng nghi ngờ quan

hệ của cả hai.



Hạ Đồng không lấy làm phiền, đã chấp nhận quên Dương Tử, đồng ý yêu

Lăng Hạo thì phải chịu những tiếng bàn tán thế này, dù sao trong mắt họ

cô cũng là thứ con gái xấu xa, bây giờ thêm một tí cũng chẳng sao.



Miệng là miệng của họ, họ nói là chuyện của họ còn việc có hay không lại là chuyện của cô.



-Anh đưa em lên lớp.-Lăng Hạo giọng dịu dàng như nước, thanh âm ấm áp như mùa xuân



-Em tự lên lớp được, anh về lớp đi đừng lo cho em.-Hạ Đồng không muốn phiền anh, khéo nói



-Bạn trai phải lo cho bạn gái là chuyện bình thường, không được cãi

anh, anh đưa em lên lớp.-Lăng Hạo giọng nói ấm áp lại kiên định không

cho cô từ chối



-Được rồi, nghe anh vậy nhưng mà không cho phép anh nói gì với lớp.-Hạ Đồng nhìn anh nhắc nhở trước



-Em nói không cho anh nói với lớp là nói gì?-Lăng Hạo ý cười bên môi, như cố ý hỏi



-Chẳng hạn như...-Hạ Đồng hơi ngập ngừng, lại liếc anh, rõ ràng anh biết thế mà còn hỏi



-Như là... hmm... Lâm Hạ Đồng là bạn gái của Lăng Hạo này, sau này không cho phép ai ăn hiếp cô ấy nữa.



Lăng Hạo lại cố ý nói lớn giọng, ý cười bên môi càng thêm sâu, nhìn cô.



Hạ Đồng vỗ trán một cái, không đếm xỉa đến anh, bước vào trường, đi

trong những tiếng hô kinh ngạc, những tiếng bàn tán cùng tiếng la không

cam của đám nữ sinh.



Đúng là chết sớm với anh...



-Hạ Đồng, đợi anh, anh đưa em lên lớp...



Lăng Hạo cười tràn đầy hạnh phúc liền đuổi theo cô.



-Không cho anh đi cạnh em.



-Không cho anh cũng đi.



-Nếu không muốn em đá anh ra xa thì anh biết điều tránh xa em đi.



-Vậy thì anh tình nguyện để em đá.



-Lăng Hạo, anh mặt vô sĩ cũng vừa thôi chứ.



-Không vô sĩ sao em đồng ý làm bạn gái anh được.



-Anh...



-Anh nói đúng rồi nhé, bây giờ để bạn trai đưa bạn gái lên lớp học nào.



Tiếng nói của cả hai nhỏ dần, đám học viên cũng dần giải tán nhưng cơn lốc tin Hạ Đồng là bạn gái Lăng Hạo lan ra rất nhanh như tốc độ ánh

sáng.



Người con trai đứng nhìn bóng dáng hai người khuất dần, trong lòng nổi lên cơn đau buốt, lại không thể làm gì, chỉ đứng lẳng lặng đó mà nhìn.



Ai bảo là anh đã bỏ lỡ cô, ai bảo anh quá độc đoán cứ nghĩ sẽ mãi yêu

một người, ai bảo anh lừa dối cô, ai bảo anh đã bỏ lỡ một người con gái

tốt như cô.



-Người cũng đi xa rồi, anh còn nhìn gì nữa?-một giọng nữ cất lên, giọng nói chua như giấm đầy ghen tức



Dương Tử không cần nhìn cũng biết là ai.



Dương Tử đối với lời châm chọc của Sa Sa phớt lờ mà cất bước đi, không thèm quan tâm đến làm gì.



-Anh như thế là sao? Em nói sai gì chứ? Người ta là một đôi, anh nhìn

thế cứ nghĩ là anh đang thầm yêu Hạ Đồng đó.-Sa Sa ánh mắt hiện lên tức

giận, khuôn mặt xinh đẹp kênh kiệu mà hếch lên



-Nếu còn nói một câu gì nữa, lập tức đừng bao giờ xuất hiện trước mặt

tôi.-Dương Tử bị chọc trúng tim đen, tức giận quay sang trừng Sa Sa, ánh mắt lạnh lẽo âm độ



-Thật không hiểu vì sao anh lại thích những thứ nghèo hèn như thế? Một người rồi bây giờ lại thêm nữa?-Sa Sa hậm hực giận đôi gót cao xuống

đất, bặm môi nói



-Cút ngay cho tôi.-Dương Tử ánh mắt đen mang đầy mức sát thương nặng,

không muốn nói nhiều càng không muốn bị cô ta chọc thêm, gằn giọng nói



-Hừ, để rồi xem anh làm gì, phá hoại hạnh phúc người khác anh cũng như Lăng Hạo lúc trước thôi.-Sa Sa ánh mắt đẹp đẽ lại độc ác như con rắn

độc, bỏ lại một câu sau đó bỏ đi



Dương Tử không ngu ngốc đến mức không hiểu ý đồ cô ta nói câu đó, rõ

ràng cô ta đang ám chỉ anh, ám chỉ rằng nếu anh giành đi Hạ Đồng anh

cũng sẽ như Lăng Hạo ba năm trước. Nhưng mà cảm giác nhìn cô hạnh phúc

bên hắn ta, anh lại tức giận vô cớ, đau lòng không hiểu nổi, lại không

thể diễn tả bằng lời thứ cảm xúc khó chịu đang hình thành trong tim.



-Dương Tử, sao lại đứng đây, không định vào lớp học sao?-Khiết Đạt từ sau đi đến dùng cù chỏ đẩy Dương Tử một cái



Tên này bị cái quái gì mà đứng trước cổng trường thế này?



-Đang định lên đó thôi.-Dương Tử hơi lắc đầu



-Làm sao thế? Sao thấy cậu khác quá vậy?-Khiết Đạt thấy anh rất lạ, hơi nhíu mày hỏi



Chưa bao giờ anh nhìn thấy Dương Tử có vẻ bất lực như thế, vẻ lạnh lùng lúc đầu đã tan biến đi mất.



-Không có gì, dạo này chắc thường đến bar Louis nên mói thế.



-Cậu nói cái gì thế, lúc trước hầu như ngày đêm cậu đều ở Louis, rượu


-Tôi... tôi ngủ quên thôi, anh đi học trước đi.-Hạ Đồng không muốn như lúc trước, lún sâu vào thêm



-Không sao, tôi có thể cho em đi cùng.-Dương Tử đứng dậy, bàn tay có chút quyến luyến thôi không sờ vào chiếc giường của cô



Lúc nãy vào phòng không thấy cô, nghe trong nhà tắm có tiếng nước

chảy, chắc cô đang thay đồ nên ngồi đợi. Chỉ là mùi hương trên chiếc

giường của cô thoang thoảng dễ chịu vô cùng.



Anh lại không nhịn được ngồi xuống sờ vào, còn cầm gối lên ngửi lấy,

quả thật rất thơm. Cô không xài dầu thơm nên thoáng nghĩ là mùi sữa tắm

loại rẻ tiền nhưng mà lại thơm cùng dễ chịu đến thế.



-Không cần phiền anh, tôi có thể tự đến trường được.-Hạ Đồng xua tay



-Em nghĩ bằng chiếc xe đạp có thể chạy đến trường trong vòng năm phút sao?



-Tôi có thể nhờ Lăng Hạo đến đón tôi.



Anh thoáng im lặng, hai tay rõ nắm chặt, một lúc mới lên tiếng:



-Em không nhớ Tiểu Lạc sao?



-Tiểu Lạc!? Anh định nói gì?-Hạ Đồng ánh mắt ánh lên chút vui mừng, sau đó lại không hiểu anh nhắc đến Tiểu Lạc có ý gì



-Thi dẫn Tiểu Lạc lên tìm em ba ngày trước nhưng vì chúng ta đi Paris nên họ ở tạm nhà Khiết Đạt.



-Anh nói thật?



-Ừ, một lát ra về tôi đợi em ở phòng hội trưởng, tôi dẫn em gặp Tiểu Lạc.



-Không cần, tôi tự đi được, có Lăng Hạo đưa tôi đi rồi.-Hạ Đồng vẫn từ chối



-Em sợ tôi làm gì em sao? Câu trước Lăng Hạo câu sau cũng Lăng Hạo.-Dương Tử cười khổ, hai tay càng nắm chặt



-Tôi đã nói giữa anh và Lăng Hạo, Lăng Hạo đáng tin hơn anh.-Hạ Đồng nhàn nhạt đáp



-Em yên tâm, tôi không làm gì em cả, chỉ đưa em đến gặp Tiểu Lạc rồi thôi.



Hạ Đồng nhìn anh, có chút do dự, nhưng mà ánh mắt của anh không thể

hiện chút gì là nói dối, chắc anh sẽ đưa cô đến gặp Tiểu Lạc rồi đi

ngay.



-Được, một lát ra về tôi lên phòng hội trưởng tìm anh.



Bỏ lại câu đó, Hạ Đồng xách cặp quay người bỏ đi.



Dương Tử nhìn cô bước ra khỏi phòng, tâm trạng phức tạp, cô ghét anh đến mức đó sao, không thể tin anh nữa sao?



...



Hạ Đồng vào lớp, bao nhiêu ánh mắt nhìn cô, ghen ghét, đố kỵ cùng

ngưỡng mộ đều có, Hạ Đồng không quan tâm bước vào chỗ ngồi của mình.



-Hạ Đồng, thế nào cậu xin chưa vậy? Có đi được không?-Bạch Mai quay xuống bàn cô hỏi



-Được, nhưng mà... phải để Dương Tử đi cùng.-Hạ Đồng ngập ngừng nói hết câu



-Cái gì? Không được.-Bạch Mai hét lớn phản đối



-Bạch Mai, nhỏ tiếng thôi, mọi người đang nhìn kìa.-Hạ Đồng vội ra ám hiệu bảo Bạch Mai nhỏ tiếng



-Cậu nói đùa sao? Không thể để hội trưởng đi cùng.-Bạch Mai giảm âm lượng



-Vì sao vậy? Chúng ta cứ xem anh ta vô hình được rồi, nếu không tớ

không đi được đâu.-Hạ Đồng chu chu cái miệng, lay tay Bạch Mai



-Tớ chỉ định có hai đứa mình đi thôi.-Bạch Mai hơi mím môi



Nếu để Dương Tử đi cùng chẳng phải "kế hoạch đồ sộ" của cô ta bị phá sao?



-Đi mà Bạch Mai, anh ta đi thì kệ anh ta, anh ta mà không đi tớ phải ở nhà đó.



-Được rồi, chủ nhật tuần này chúng ta đi.



-Ok.-Hạ Đồng cười mỉm



Bạch Mai thoáng cười, trong đầu không ngừng suy nghĩ ra những kế mưu

mô hiểm ác, cứ để Dương Tử đi, sau đó gạt anh ta đi chỗ khác ra tay cũng không muộn.



-Hạ Đồng...



Đang ngồi nói chuyện phiếm với Bạch Mai thì có người gọi tên cô, Hạ

Đồng nhìn ra cửa sau lớp, thấy Lăng Hạo đang đứng gọi mình.



-Tớ ra gặp Lăng Hạo một tí.-Hạ Đồng nói với Bạch Mai sau đó chạy ra ngoài



Vài học viên đi vào lớp hay đi ngang thấy Lăng Hạo đứng ngoài lớp gọi Hạ Đồng, liền chụm đầu to nhỏ.



-Anh tìm em có việc gì không?-Hạ Đồng cười nhăn răng nhìn anh



-Lúc nãy anh có lên tìm em mà em chưa vào lớp, hôm nay sao đến lớp trễ thế?-Lăng Hạo đút hai tay vào túi, dáng dấp to lớn nhìn cô từ phía trên



-À, em ngủ quên thôi.-Hạ Đồng gãi gãi đầu lè lưỡi



-Nhóc con, đã bảo tối qua ngủ sớm mà cứ bắt anh kể chuyện hát cho em

nghe.-Lăng Hạo cười đầy yêu chiều, hai tay vươn ra nhéo má cô



-Gì chứ? Rõ ràng là anh điện thoại cho em trước, nên em mới kêu anh kể chuyện hát em nghe.-Hạ Đồng chu mỏ



-Còn cãi?-Lăng Hạo tăng sức ở tay một tí



-Lăng... Lăng Hạo, nhẹ tay đi... đau đó...-Hạ Đồng nhăn nhăn mặt nhìn anh



-Anh sẽ buông, nhưng mà...



Lăng Hạo cười nham nhỡ, buông tay ra cúi người xuống thì thầm vào tai cô.



-Nhưng mà tối qua em đã đồng ý hôm nay phải hôn anh.



Sau đó đứng thẳng người, làm mặt quỷ với cô.



-Hơ!? Trời hôm nay rất đẹp thì phải... em sực nhớ có bài tập, em vào lớp làm.-Hạ Đồng ngó lơ, ý muốn kiếm cớ ủy thác



-Lâm Hạ Đồng, em muốn anh hôn em trước mặt mọi người sao?-Lăng Hạo nói vừa đủ hai người nghe



Hơ!? Đừng liều mạng thế chứ?



-Hì hì, Lăng Hạo, một lát em sẽ hôn bù, anh về lớp đi.-Hạ Đồng đành tìm kế hoãn binh, đuổi khéo anh về lớp



-Anh nói em biết, đừng hòng trốn tránh, nếu không anhs ẽ hôn em trước

mặt mọi người.-Lăng Hạo cười đầy nham nhỡ, gật gật đầu đầy thích thú



-Được được, không trốn, nhưng anh về lớp đi em sẽ hôn bù.-Hạ Đồng đồng ý trước, sau đó đẩy anh đi



-Nhớ đó.



-Nhớ, nhớ, em nhớ mà.



Lăng Hạo trước khi về lớp còn hôn lên trán cô một cái mới chịu về,

cũng may là chỉ hôn trán, chứ hôn môi chắc chắn cô... bị đánh ghen cho

xem.



Hạ Đồng đuổi được anh đi khẽ thở phào, vào lớp thì bao nhiêu ánh mắt đều dồn về phía cô, toàn bộ đều là ánh mắt dao găm.



Hơ, chuyến này anh cứ tiếp tục thế này chắc chắn cô bị anh hại chết cho xem.



Hạ Đồng cúi đầu đi vào bàn ngồi, cứ sống trong tình trạng này, có nước cô không học yên, sống dở chết dở.