Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 134 : Leo núi - Sự thật tàn nhẫn

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Bầu trời chủ nhật trong vắt những đám mây trắng trôi lềnh bềnh trên

nền xanh, cây cối xanh tươi dưới ánh mặt trời cả từng cơn gió nhẹ. Hạ

Đồng diện mặc chiếc quần jeans dài xanh sẫm, chiếc áo T-shirt nữ màu

trắng có trang trí dòng chữ kiểu màu đen "You should remember... I love

you", đôi giày thể thao nữ đế cao màu trắng và xanh đậm.



Hạ Đồng đứng trước cổng nhà Chính chờ Lăng Hạo đến đón mình đi, tối

qua anh kiên quyết bắt cô chờ anh đến đưa đi chứ không chịu cho cô đi

cùng người khác.



Nhưng mà điều cô không ngờ chính là chuyến đi leo núi vốn định chỉ

có cô và Bạch Mai bây giờ lại có thêm nhiều người, đông vui đến thế.



Dương Tử và Lăng Hạo đi thì không nói, ngay cả Khiết Đạt và Đình

Hiên cả chị Sa Sa cũng muốn theo cùng, cũng may anh Thiên và chị Tuyết

Ny tận dụng chủ nhật mà hẹn hò nếu không cuộc đi chơi này sẽ rất náo

nhiệt cho xem.



-Hạ Đồng...-Lăng Hạo dừng chiếc Lamborghini trắng mui trần trước mặt cô, khuôn mặt nở nụ cười sáng lạng



-Lăng Hạo, anh đến rồi sao?-Hạ Đồng tươi cười, sau đó mở cửa ngồi vào ghế phụ



Lăng Hạo chòm người qua chu đáo thắt dây an toàn vào cho cô.



-Mọi người đang đợi chúng ta, mình mau đi thôi.



-Ừ.



Lăng Hạo gật đầu một cái sau đó cười nham nhở nghiêng mặt hôn vào môi cô một cái.



Hạ Đồng ngây một chút, sau đó liếc sang nhìn anh, mặt đỏ ửng.



-Phải có quà sáng cho anh chứ?



-Đáng ghét.-Hạ Đồng mặt đỏ như trái cà chua



-Anh đáng ghét vẫn có người yêu anh đấy thôi.



-Anh... còn không đi nữa là em cho anh ở nhà.-Hạ Đồng không khách sáo



-Được, được.-Lăng Hạo hòa hoãn nói



Chiếc xe chầm chậm lăn bánh chạy đi, cơn gió thổi qua như cuốn trôi làn khói đen kia, cũng như một thứ sắp bắt đầu.



...



Nơi hẹn gặp mặt để đi là trạm xe buýt, bởi vì lúc đầu theo kế hoạch

thì Hạ Đồng cùng Bạch Mai hai người đi xe buýt cho tiện, ai ngờ có thêm

đám người kia, nhưng mà quyền quyết định vẫn do cô và Bạch Mai chọn.



-Mọi người lên xe trước đi, Hạ Đồng nói cậu ấy đang cùng Lăng Hạo

đến.-Bạch Mai sau khi nói điện thoại với Hạ Đồng xong, nói với mấy người kia



-Đúng là chậm chạp.



Sa Sa hậm hực nói, sau đó kênh kiệu lên xe buýt trước nếu không phải

cho an toàn cùng dễ sai khiến Bạch Mai thì cô ta làm sao chịu đi cùng

còn lên chiếc xe buýt này.



-Được rồi, lên xe chờ hai người họ vậy.-Khiết Đat vươn vai một cái, khoác vai Dương Tử lên xe



Đình Hiên cũng không nói nhiều, bước lên xe.



Bạch Mai trong lòng lo lắng không thôi, sao lại rủ thêm nhiều người

đến thế chứ? Càng nhiều thì kế hoạch của cô ta không phải khó thực hiện

sao?



-Bạch Mai, xin lỗi mình đến trễ, mau mau lên xe đi.-Hạ Đồng từ xa chạy đến gấp gáp nói



-Không sao, mọi người vừa lên thôi, mình lên.-Bạch Mai nở nụ cười nói



Được, chỉ còn cách liều mạng vậy.



-Ừm.



Hạ Đồng khoác tay Bạch Mai lên xe, bỏ Lăng Hạo ở phía sau, ánh mắt

anh khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm Bạch Mai, không hiểu sao anh lại lo

lắng cho Hạ Đồng? Anh quá đa nghi khi nghĩ Bạch Mai muốn làm hại cô hay

là...? Mặc kệ, hôm nay đã đi chơi thì phải chơi vui vẻ.



Hạ Đồng lên xe buýt, liền cười hì hì, thứ nhất vì cô mà mọi người

phải đợi, thứ hai vì bầu không khí không được vui vẻ cho lắm.



-Xin lỗi mọi người, em đến trễ bắt mọi người phải đợi.-Hạ Đồng nói xong gập người một cái



-Được rồi, không phải lỗi do em, đừng hở một chút lại xin lỗi.-Lăng

Hạo bước lên xe, thuận tay ôm lấy cô vào lòng sau đó kéo cô ngồi xuống

ghế cạnh mình



-Nếu không phải hai người đến trễ thì nãy giờ đã đi rồi.-Sa Sa lên tiếng không vui



-Thế thì cô đừng đi nữa? Bây giờ muốn xuống xe còn kịp.-Lăng Hạo không nể nang



-Cậu...



-Lăng Hạo... đừng làm mất vui, là chúng ta đến trễ trước.-Hạ Đồng không muốn hai người cãi nhau, xoa dịu anh nói



-Nghe em vậy.-Lăng Hạo nhún vai



Dương Tử im lặng nhưng vẫn nhìn hai người ngồi ngang mình, trong lòng phức tạp không thôi.



...



Xe buýt cuối cùng cũng dừng lại ở trạm dưới chân núi, đoàn người

xuống xe, Hạ Đồng đeo chiếc balô trên lưng, vui vẻ xuống xe vươn vai hít lấy bầu không khí trong lành.



-Đến rồi, chúng ta leo núi thôi.-Bạch Mai sáng khoái nói, sau đó khoác tay Hạ Đồng đi



-Được, leo đến khi nào đến đỉnh thì thôi.-Hạ Đồng cũng rất vui vẻ,

giơ tay phải lên cao sau đó cùng Bạch Mai đi lên những bậc thang bằng đá để lên núi



Phía sau vài người lắc đầu, đúng là hai cô gái đầy nhiệt huyết.



Cũng may núi này dễ leo, đường cũng không gồ ghề khó đi, quang cảnh cũng trong lành, thích hợp cho chuyến dã ngoại trên núi.



Hạ Đồng và Bạch Mai dẫn đường trước, cả hai hầu như vừa đi vừa cười

đùa không biết mệt mỏi là gì, mấy người phía sau cũng im lặng đi theo.



-Cậu nói xem, vì sao lại bắt tớ đi cùng?-Đình Hiên có điều không hiểu khoác vai Dương Tử



Đột nhiên hôm qua Dương Tử lại điện thoại rủ anh hôm nay đi leo núi,

lúc đầu còn tưởng tên này đùa ai mà ngờ lại là thật, anh lại càng khó

hiểu vì sao lại muốn anh đi cùng?



-Nổi hứng thôi.-Dương Tử im một lúc mới đáp



-Nổi hứng? Cho dù nổi hứng cũng có cần đi leo núi không? Tớ còn định

làm con ngoan ở nhà, lại bị cậu lôi theo.-Đình Hiên không hài lòng với

câu trả lời của Dương Tử



-Cậu làm trai ngoan? Bao giờ cậu thành như Khiết Đạt thế?-Dương Tử liếc nhìn Đình Hiên



-Hừm, cậu đang xem thường tớ hay là xem thường Khiết Đạt hả?-Đình Hiên rõ cáu



-Cả hai.-nói xong hất tay Đình Hiên ra khỏi vai mình thong thả đi về phía trước



-Ách, tên này đúng là không thay đổi tính tình gì cả.



Sa Sa thấy Dương Tử đi một mình tách ra khỏi Đình Hiên liền nhanh

nhẹn chạy lên, khoác tay Dương Tử. Miệng cười kiều diễm, nói:



-Anh có mệt không? Em có đem khăn giấy với nước suối, có muốn uông không?



-Không cần.



Nói rồi lấy tay ra khỏi tay Sa Sa đang khoác mình.



Mặt Sa Sa nhất thời tối sầm, nhưng sau đó lại nở nụ cười sáng lạng, mặt dày lần nữa đi đến khoác vai Dương Tử.



-Anh không mệt không muốn uống nước không sao cả, khi nào muốn uống nước nói em.



-Phiền quá.-Dương Tử sắc mặt lạnh băng, ánh mắt đen giăng một mảng băng dày không do dự hất tay Sa Sa ra



-Tôi cảnh cáo cô nếu còn bám theo tôi thì đừng trách sao tôi cho cô

trở về ngay.-Dương Tử chỉ tay cảnh cáo Sa Sa, sau đó không thèm đếm xỉa

đến Sa Sa bước đi tiếp



Sa Sa mím môi, hai tay nắm chặt vì tức giận mà run lên. Sa Sa cô thì

có gì không tốt bằng con nhỏ Lâm Hạ Đồng kia chứ? Cái gì cô ta cũng hơn

vì sao anh lại yêu con nhỏ đó? Hết một Huỳnh Ân Di bây giờ lại là Lâm Hạ Đồng, được lắm, để Trịnh Bạch Mai xử lý xong thì anh nhất định là của

cô.



Lăng Hạo nhìn hai cô gái trước mặt, cau mày không thôi, anh còn định

leo núi sẽ đi cạnh cô trò chuyện với cô ai mà ngờ suốt chặn đi cô chỉ lo nói chuyện với Bạch Mai, xem anh như vô hình.



-Hạ Đồng, cậu xem phía trước có mấy cây nấm đẹp quá kìa.-Bạch Mai chỉ tay về phía gốc cây lớn, bên dưới gốc cây là những chiếc nấm, nấm màu

đỏ chấm trắng, nấm màu hồng xanh, nấm trắng...



-Nhìn thật là đẹp.-Hạ Đồng nhìn thấy những chiếc nấm đủ màu sắc lại bắt mắt kia, liền bị thu hút không nghĩ nhiều mà đến xem



Bạch Mai khẽ cười, không gấp gáp đi đến.



Hạ Đồng nhìn những cây nấm, quả thật rất đẹp nha, cô chưa từng thấy loại nấm nhiều màu như thế này. Nhìn thật thích!!!



Nhưng mà người ta nói nấm càng đẹp càng có màu sắc thì nấm đó là nấm độc, vậy mấy cây nấm này có độc hay không?



Hạ Đồng trong lòng buồn bã, nấm tuy đẹp nhưng lại có độc, cô dù sao

vẫn là không nên chạm vào nó, lỡ như xảy ra chuyện gì thì rất mất công,

vả lại nhìn thôi cũng được rồi.



Hạ Đồng đứng thẳng người lên, ánh mắt bị thu hút, nhất thời kinh hãi, hai mắt mở to hoàn toàn bất động, ngay tức khắc, cô kinh sợ hét lớn:



-Áááaaa...



Con rắn thân màu đỏ bò trên thân cây lè chiếc lưỡi dài ra, tiếng kêu xè xè, ánh mắt nó, y như muốn cắn lấy cô mới chịu.



Hạ Đồng tuy là một cô gái mạnh mẽ, không sợ con gì cả, chỉ sợ con ma cùng con rắn mà thôi.



Con rắn lè chiếc lưỡi dài sau đó nhanh như chớp phóng lại phía cổ cô, Hạ Đồng sợ hãi lùi về sau.



Hạ Đồng thấy con rắn phóng về phía mình thì kinh sợ lùi về sau, miệng không ngừng la hét vì sợ.



Đột nhiên có một bàn tay săn chắc vươn ra chụp lấy con rắn độc kia,

nhanh thoăn thoắt bóp lấy miệng nó không cho nó cơ hội cắn mình, rồi lại như chớp đập mạnh đầu nó xuống hòn đá trước mặt, ngay sau đó con rắn đỏ chết queo.



Hạ Đồng đến khi hoàn hồn rồi mới nhìn người con trai đó, không nghĩ ngợi nhiều nhào vào lòng anh.



-Lăng Hạo...



Lúc nãy cô sợ đến mức tim suýt nhảy ra ngoài, thấy con rắn cứ phóng về phía mình cô rất sợ, cứ ngỡ sẽ bị nó cắn không ngờ được Lăng Hạo cứu

một mạng.



-Không sao rồi, cẩn thận một chút đừng ham chơi nữa.-Lăng Hạo khẽ thở dài vỗ vai cô



Nếu lúc nãy anh không nhanh chân thì cô đã bị con rắn cắn mất rồi,

nhưng mà nói đi thì phải nói lại nếu không phải Bạch Mai kêu cô lại xem

mấy cây nấm độc thì đã không gặp nguy hiểm rồi.



Trịnh Bạch Mai rốt cục cô có toan tính gì???



-Khụ khụ...



Khiết Đạt thấy cảnh chướng mắt ho khan vài tiếng, sau đó tiến lên, tốt bụng nói một câu:



-Có biết hai người làm tôi thấy cô đơn hay không?



Khiết Đạt đã nhớ Thi lắm rồi còn thấy hai cái người này ôm nhau lại càng tăng thêm nỗi nhớ Thi. Đúng là chướng mắt!!!



Hạ Đồng giật mình, mặt lặp tức đỏ lên, sau đó đẩy Lăng Hạo ra.



-Hai người hãy đợi đến nơi rồi muốn làm gì thì làm, có biết bao nhiêu

người nhìn thấy mà buồn trong lòng không?-Đình Hiên cũng lên tiếng trêu



-Hai tên này, có im không?-Lăng Hạo trừng mắt



-Khiết Đạt, tớ thấy chúng ta không nên chọc đến Hạ Đồng nếu không có

người chịu không nổi mà đánh chúng ta.-Đình Hiên nói dứt câu thì cùng

Khiết Đạt cười lớn



Hạ Đồng xấu hổ cúi gầm mặt, không dám ngẩng đầu lên.



Dương Tử nãy giờ quan sát, ánh mắt đen tuy không có biểu cảm gì ngoài

lạnh lẽo nhưng mà trong lòng nhức nhói không thôi, anh quên mất cô đã có Lăng Hạo bảo vệ còn cần gì đến anh.



Lúc nãy nghe tiếng hét của cô, trong lòng Dương Tử như bị cào xé muốn đến cứu cô nhưng mà lại chậm một bước.



Đoàn người lại tiếp tục đi, qua từng cơn dốc, qua từng tán cây xanh um tùm, qua từng con suối nhỏ, cuối cùng cũng đến một nhà trọ trên núi.

Chỉ là trong quá trình đi cũng chỉ có Hạ Đồng và Bạch Mai luyên huyên

lâu lâu Khiết Đạt và Đình Hiên nhập cuộc chỉ có ba người kia là im lặng

đi theo.



Bà chủ nhà trọ là một người phụ nữ già, mái tóc trắng búi cao, khuôn

mặt hiền từ nhân hậu, khi cười thì có vài nếp nhăn hiện lên trên khuôn

mặt già dặn kia.



-Cô cậu muốn đặt phòng trọ sao?



-Dạ phải, bà cho cháu chúng cháu bốn phòng đôi đi ạ.-Hạ Đồng cười tươi nói



-Được được, ta sẽ chuẩn bị ngay.-bà cụ nói



-Vâng.



-Bà à, có khách sao?-một ông cụ hai mắt nheo nheo vài nếp nhăn ngay khóe mắt bước từ trong nhà ra



-Ông, mau dẫn mấy cô cậu này đến phòng đi, bốn phòng đôi.-bà cụ nói với ông cụ



-Được, cô cậu đi theo lão, lão đưa cô cậu đến phòng mình.-ông cụ nói



-Wow, thật là ngượng mộ hai ông bà, nhìn hạnh phúc quá đi.-Hạ Đồng chắp hai tay, ánh mắt đầy hâm mộ



Cô không cần một tình yêu ai ai cũng ghen tị muốn có, cũng không cần

phải ai ai cũng biết rộn ràng cả lên, chỉ cần như hai ông bà này thôi,

cho dù đến già vẫn bên cạnh nhau, lo lắng chăm sóc yêu thương nhau.



-Nếu em muốn anh không ngại sau này sẽ bên em đến già.-Lăng Hạo thấy cô cười đến híp mắt, tiến lên đứng cạnh cô nói



-Em mới thèm...-Hạ Đồng ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại khác, bên cạnh Lăng Hạo cũng tốt, ít nhất anh quan tâm cô



-À, ông bà, cháu nên kêu ông bà bằng gì?-Hạ Đồng không đếm xỉa đến Lăng Hạo nói với bà cụ



-Cứ kêu lão là ông Phùng bà Phùng được rồi.-bà Phùng cười nhân hậu



-Vâng bà Phùng, bọn cháu ở đến sáng mốt sẽ về chuyện ăn uống phiền bà

và ông rồi.-Lăng Hạo nói chen vào, thuận tay ôm lấy Hạ Đồng



-Các cháu đừng khách sáo, ở trên này lâu lâu mới có khách đến nên hai

lão buồn lắm, bây giờ có các cháu đến lão vui vẻ hơn nhiều, đến tối lão

sẽ làm một bữa ngoài trời đãi các cháu.



-Thế thì thích quá, cảm ơn ông bà trước.-Bạch Mai vui vẻ đáp lời



-Được rồi, các cháu mau đi theo ông lão đi, ông lão sẽ đưa các cháu đến phòng mình.-bà Phùng nhắc



-Dạ.



Nói rồi tất cả đều vào trong nhà đi theo ông Phùng, theo phân chia thì Dương Tử và Khiết Đạt một phòng, Lăng Hạo và Đình Hiên, Hạ Đồng và Bạch Mai còn Sa Sa thì ở một mình.



Hạ Đồng đặt chiếc ba lô xuống giường, ngay sau đó thả mình lên chiếc giường êm ái, thoải mái la lên một tiếng:



-A, cuối cùng cũng được nghỉ lưng.


trời cao, mong ông trời có thể nghe lời câu xin của anh mà giúp anh mau tìm ra

cô, nào ngờ có điện thoại của tên bắt cô gọi cho anh. Chỉ là giọng nói này khá

quen thuộc...



Dù biết đi một mình sẽ

rất nguy hiểm nhưng Dương Tử vẫn không nói cho mọi người biết, chỉ vừa tờ mờ

sáng anh đã rời khỏi nhà trọ để đến chỗ tên bắt cô nói.



Giữa ranh giới sống và

chết, cuối cùng anh cũng nghe được ba tiếng "Em yêu anh" từ

cô.........



Dương Tử đến ngôi chùa

bị bỏ hoang thì mặt trời cũng đã nhô lên cao, khi ấy có mười tên con trai dáng

người hung tợn cao to mình xăm trổ đợi anh, nhưng chỉ trong mười phút anh đã xử

lý bọn chúng nhanh chóng.



Nếu không có võ nghệ gì

thì sao anh lại dám đến đây một mình, dù sao về chuyện đánh nhau anh cũng chưa

từng thua ai, chỉ có đánh với Lăng Hạo chỉ toàn hòa mà thôi.



Khi anh đi sâu vào trong

chùa thì không một bóng người, anh ra phía sau thì ánh mắt dừng lại ở căn nhà

kho duy nhất ở đó.



Không nghĩ ngợi nhiều

Dương Tử đã xông cửa, nhanh chóng đáy mắt anh hiện lên tia đau lòng, hai tay

cũng vì tức giận mà siết chặt thành nắm đấm.



Anh đau lòng khi thấy bộ

dạng của cô bây giờ, những vết thương bị roi da đánh in hằn cả máu lên áo, mái

tóc bị nắm giựt mà rối tung.



Hạ Đồng giật mình, mơ

màng nhìn ra phía cửa, nhanh chóng xung quanh cô được bao quanh bởi luồn hơi ấm

quen thuộc, rất an toàn.



-Hạ Đồng... xin lỗi....

xin lỗi em... là anh đến trễ.... là anh làm em ra nông nỗi này...-lời nói Dương

Tử không hoàn chỉnh, thanh âm run rẩy tháo băng dán cùng dây thừng đang trói cô



-Dương... Tử, là anh

sao? May quá... anh đến rồi...-Hạ Đồng lại ngây ngốc mỉm cười, bàn tay dính máu

vươn lên chạm vào khuôn mặt của anh



-Xin lỗi, là anh không

tốt làm liên lụy em... xin lỗi...-Dương Tử gắt gao ôm cô vào lòng mình



-Lúc này đây chỉ cần anh

bên cạnh em là tốt lắm rồi... em cứ sợ... mình không gặp được anh nữa...-Hạ

Đồng nói đồng thời rơi nước mắt



Cô không cần gì hết, chỉ

cần lúc này thôi anh bên cạnh cô, dang rộng tay ôm lấy cô vào lòng bảo vệ che

chắn cho cô là cô mãn nguyện rồi.



_Bốp bốp bốp...



Phía sau vang lên ba hồi

vỗ tay, sau đó là tiếng nói mang theo sự châm chọc:



-Thật là một màn cảm

động... làm tôi sắp rơi lệ rồi đây này.



Dương Tử ánh mắt đen

lãnh đạm nhìn Viễn, xung quanh bao trùm một luồn sát khí bức người.



Anh còn tưởng là ai chán

sống, hóa ra là tên Viễn không biết trời cao đất rộng này.



-Là mày bắt Hạ Đồng?

Muốn gì cứ tìm tao mà trả thù đừng liên lụy người vô tội.-Dương Tử thanh âm

lạnh lẽo, sắc mặt không thể u ám hơn



-Bởi vì tao biết Lâm Hạ

Đồng rất quan trọng với mày, chỉ cần bắt được nó thì mày chắc chắn sẽ ngoan

ngoãn đến đây.-Viễn nhếch mép, tiểu nhân cười



Lời Viễn vừa dứt đi thì

lại có một toán người bước lên, tuy trong trạng thái mơ màng nhưng cô có thể

ước chừng toán người khoảng ba mươi tên, vẻ mặt ai cũng dữ tợn, mặt mày không

thể hiện là người tốt.



-Từ từ mà đánh nó, tao

không tin ba mươi đứa tụi mày không đánh lại nó.-Viễn nhàn nhã mở miệng, sau đó

chờ xem chuyện vui



Cô chỉ biết Dương Tử đặt

cô xuống, sau đó luồn khí ấm áp đầy an toàn vốn vây quanh cô liền biến mất, Hạ

Đồng mở mắt nhìn cảnh trước mặt, từng tiếng đánh đá vang lên chói tay, cả tiếng

cây gậy va chạm vang lên.



Hạ Đồng nằm trên sàn

đất, thấy Dương Tử dũng mãnh hạ từng tên một, đa số không phải là đối thủ của

anh nhưng mà một chọi ba mươi cho dù anh giỏi cách mấy cũng bị thương nặng.



Đám người kia bị Dương

Tử đánh ngã nằm la lết trên sàn đã hơn hai mươi mấy tên, Viễn thấy tình hình

bất lợi cho mình liền chĩa mũi quay sang mục tiêu là Hạ Đồng, thừa dịp không ai

chú ý Viễn nhanh cơ hội chạy đến Hạ Đồng túm cô ngồi dậy.



-A...



Bị tên Viễn thô bạo kéo

đứng dậy Hạ Đồng rít lên một hồi, nhăn mặt lại vì đau.



-Dừng tay lại, nếu không

con nhỏ này không sống nổi đâu.-Viễn lớn giọng uy hiếp



Ngay lặp tức Dương Tử

dừng tay cả bọn người kia cũng thế, ánh mắt Dương Tử sắc lạnh, quét qua người

Viễn, lại lãnh khốc như ma vương tối cao.



-Mày muốn cứ tìm

tao đừng làm liên lụy người vô tội, cô ấy không làm gì mày cả.-Dương Tử tay nắm

thành quyền nhìn Viễn không một cảm xúc



-Haha... nó đáng lẽ vô

tội nhưng mà đáng tiếc mày lại yêu nó.-Viễn ánh mắt hiện lên tia căn hận, hận

không thể giết chết anh lặp tức



-Suy cho cùng người mày

nhắm vào là tao, thả Hạ Đồng đi mày muốn tao làm gì cũng được.-Dương Tử không

do dự dứt khoác nói



-Không được... Viễn chắc

chắn sẽ làm hại anh...-Hạ Đồng nghe xong thì hoảng hồn, ngăn ý định điên rồ của

anh lại



-Con khốn, câm

miệng.-Viễn thô bạo nắm tóc cô giật về phía sau



Bất ngờ trên đầu truyền

đến một cơn đau dữ dội, cô nhăn mặt rít lên nhưng mà trong lòng lại một hồi ấm

áp, bởi vì cô biết anh bất chấp để bảo vệ sự an toàn cho cô.



-Viễn... mày mà làm gì

Hạ Đồng đau một cái nữa tao nhất định giết chết mày.-Dương Tử bị chọc giận

nghiến răng nghiến lợi



-Được để tao xem mày vì

nó mà làm được gì.-Viễn nói đồng thời cười to đầy gian trá



Viễn liếc đám người xung

quanh, nhanh chóng ba mươi ấy tên lúc nãy người cầm cây gỗ, người cầm roi da,

còn có người cầm cả chai rượu bằng thủy tinh, lần lượt tiến lên.



Tình trạng Dương Tử như

một con thỏ không thể phản kháng bị ba mươi con sư tử nhe răng vươn vuốt tấn

công.



-Nếu mày dám đánh trả,

lặp tức đừng nghĩ con nhỏ này sống sót. Tao cho mày nếm mùi vị mà mày đã làm

với tao ra sao.-Viễn dùng cô uy hiếp



-Không... Dương Tử...

anh ấy sẽ chết mất...-Hạ Đồng nước mắt chảy dài trên má, không ngừng năn nỉ



Nhìn Dương Tử bị từng

người một tàn nhẫn đánh đập lên người, cô đau lòng khôn xiết, như bản thân cô

bị đánh, bị hành hạ.



Mấy ngày nay cô tưởng

như mình vừa nếm trải mùi vị của đau đớn, bị bọn họ đánh đập hành hạ, hóa ra nó

cũng không đau bằng lúc này, cảm giác như đang ở địa ngục, nhìn anh, một người

luôn đứng trên vạn người lại vì cô mà tình nguyện để họ đánh đá không phản

kháng, tim cô vỡ vụn, đau đớn còn hơn cái chết.



-Xin anh... dừng lại

đi... anh ấy sẽ chết mất...-Hạ Đồng muốn thoát khỏi tay Viễn nhưng không sao

rời khỏi được hắn



-Tao bị nó hành hạ trút

giận phải nằm viện đúng một tháng, mày nói xem, bao nhiêu làm sao đủ?-Viễn giật

tóc cô, bất cô nhìn mình



-Xin anh... anh muốn

giết chết tôi cũng được... chỉ cần đừng hành hạ anh ấy...-Hạ Đồng yếu đuối van

xin, nước mắt đã chảy không ngừng



-Mày càng muốn lãnh giùm

nó tao càng muốn cho mày xem nó thảm hại thế nào? Tiếp tục đánh.



Từng tiếng động vang lên

chói tai, máu tươi trên người anh cũng đã chảy ra loang lỗ trên nền đất, tâm Hạ

Đồng đau đến mức như vừa trải qua một trận tra tấn thể xác lẫn tinh thần cay

nghiệt nhất trước nay, muốn chạy đến ôm lấy anh, ngăn cản bọn họ nhưng mà sức

cô quá nhỏ, mà bọn họ lại quá đông, quá mạnh.



-Dừng lại... xin anh...

dừng lại đi...-Hạ Đồng không thể làm gì chỉ giương mắt nhìn anh bị đánh, tâm

can đau đớn dữ dội



-Dừng lại.-Viễn đột ngột

giơ tay cao ý bảo dừng tay



Ngay lặp tức bọn người

kia dừng tay, lui về sau hết.



Dương Tử nằm quằn quại

trên nền đất, không kêu rên, không cầu xin, chỉ nhìn về Hạ Đồng mỉm cười, ít

nhất đây là chuyện anh làm tốt nhất với cô từ trước đến giờ, anh luôn làm cô

đau khổ hôm nay anh sẽ bảo vệ cô, không cho cô chịu bất kì đau khổ nào.



-Dương Tử... sao anh lại

ngu ngốc đến thế? Sao anh không đánh trả... anh có thể đánh trả họ mà... tôi

không xứng cho anh làm thế đâu?-Hạ Đồng lắc đầu quầy quậy, nước mắt tuôn trào



-Hạ... Hạ Đồng...-Dương

Tử vươn tay như muốn nắm tay cô nhưng đáng tiếc khoảng cách quá xa anh căn bản

không chạm tới cô được



-Đồ ngốc... anh là đồ

ngốc...-Hạ Đồng điên cuồng la hét không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay

như gông kềm của Viễn



-Vẫn chưa xong đâu.



Viễn nói buông cô ra để

một tên đàn em giữ chặt cô, sau đó bước từng bước về phía Dương Tử.



-Mày có biết tao chờ đợi

giây phút này lâu lắm rồi không?-Viễn đứng trước mặt Dương Tử cười khỉnh



-Chậc, thật không ngờ

mày cũng có ngày này, thật là tội nghiệp, so với chuyện mày làm với tao thì bây

nhiêu thấm thía gì?-Viễn nói xong, giơ cao chân đá Dương Tử một cái



Dương Tử bị đá chỉ nhăn

mặt, tay siết chặt chịu đựng, anh thề nếu cho anh có cơ hội anh chắc chắn để

tên Viễn sống không bằng chết.



-Haizz... mày luôn xem

tao như cặn bã, vậy thì mày xem cặn bã là thế nào.-Viễn xoay cười, sau đó nhanh

như thoắt cầm chiếc ghế gần đó, lại quay người giơ cao chiếc ghế gỗ lên



-Không...



Hạ Đồng thấy cảnh trước

mặt hét lên, sau đó liều mạng cắn vào tay tên giữ mình, hắn bất ngờ bị cô cắn

nên buông cô ra, nhân cơ hội Hạ Đồng thoát khỏi tay hắn liền không nghĩ nhiều

chạy về Dương Tử.



_Rầm...



Một tiếng vang lớn vang

lên khắp căn phòng, Dương Tử ánh mắt trân trân nhìn người phía trên mình, tất

cả đều im lặng, ngay cả Viễn cũng chết đứng.



Không đau... không đau

tí nào... không đau bằng cảm giác nhìn anh vì mình mà chịu nhục nhã... không

đau tí nào...



-Hạ Đồng...-Dương Tử gầm

lên gọi tên cô, sau đó đỡ cô vào lòng mình



-Sao lại đỡ cho anh? Em

không được xảy ra chuyện, anh chưa cho phép em đi lúc này... làm ơn...



Dương Tử ôm cô trong

lòng mình, lo sợ mà cả tay run rẩy, bàn tay dính máu của anh nay dính thêm máu

của cô, như hòa làm một.



-Như thế này... còn

không đau bằng cảm giác... nhìn anh bị bọn họ lăng nhục... xin lỗi... là em làm

vướng bận...-Hạ Đồng thở từng đợt yếu ớt, cơ thể cô như mất hết sinh khí, yếu

ớt chống chọi



-Anh không cho em rời xa

anh... anh vẫn còn sống nên em phải tiếp tục chịu đựng, nếu có chết cũng là anh

chết trước em...-Dương Tử ghì chặt cô trong lòng, lời nói phát ra từ tận đáy

lòng



-Dương Tử... Dương Tử...

em có một câu rất muốn nói với anh... rất lâu rồi... em... em yêu anh... rất

yêu...



Hạ Đồng như nói ra câu

này rất mãn nguyện, sau đó chạm bàn tay dính đầy máu của mình vào má anh, không

chịu nổi nữa mà ngất đi.



Đáng lẽ nghe ba từ này

miệng cô nói ra anh sẽ rất hạnh phúc nhưng mà ngược lại, tim anh đau thắt, đau

như bị bóp nát, đau như bị ai đó xé tan nó đi, đau như có hàng vạn hàng nghìn

con dao nhọn đâm thủng.



-Hạ Đồng...



Giữa ranh giới sống và

chết, cuối cùng anh cũng nghe được ba tiếng "Em yêu anh" từ cô.