Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 133 : Là lo sợ mất cô

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng sau khi đã xem Tiểu Lạc ngủ thì vào phòng Thi, lại thấy Thi cầm điện thoại nhìn

vào màn hình, miệng cười tủm tỉm hình như có cái gì đó rất hay trong đó.



Hạ Đồng ranh ma cười, sau đó khẽ khàng đi đến, nhanh như chớp giựt lấy điện thoại trong tay Thi.



-A, Hạ Đồng, trả cho mình...-bị Hạ Đồng giựt lấy điện thoại, Thi hốt hoảng ngồi bật dậy vội giành lại



-Cái gì đây? Nhắn tin với ai mà cười vui vẻ ra vẻ bí ẩn thế?-Hạ Đồng

không cho Thi cơ hội giành lại, vội vội vàng vàng chạy đi, cũng nhân cơ

hội nhìn vào màn hình



-Hạ Đồng... trả cho mình...



-Anh bị bắt ở nhà Chính tất cả đều do tên Dương Tử chết tiệt làm anh

bây giờ không thể gặp em như mọi ngày, anh nhớ em đến phát điên mất.



Hạ Đồng vừa nhìn màn hình vừa đọc dòng chữ, sau đó nhìn cái tên của người gửi đến "Khiết Đạt".



Thi mặt đỏ lựng, chuyến này khỏi che giấu nữa rồi.



-Của Khiết Đạt??? Thi... cậu có chuyện giấu mình phải không?-Hạ Đồng mặt gian hỏi



-Cái đó... cái đó...-Thi lắp bắp, khẽ cắn môi



-Thế nào? Định giấu tớ đến khi nào? Khai mau.-Hạ Đồng như đang hỏi cung, chỉ tay về Thi



-Tớ... tớ... thì như cậu thấy đó.-Thi cuối cùng cũng chịu thừa nhận



-Thi, không ngờ cậu ma tà lắm nha. Đã bao lâu rồi?-Hạ Đồng phóng vội lên giường ngồi đối diện Thi



-Uhm... mới hai ba ngày à.-Thi ngượng ngùng đáp



-Khiết Đạt nhìn cũng được, tính lại tốt, chỉ là nghe nói hơi đào hoa,

cũng thường xuyên lui tới bar quấn quýt với mấy cô gái xinh đẹp.-Hạ Đồng ngẫm nghĩ một lát, lại nói



-Thế sao cậu vẫn đồng ý yêu Khiết Đạt? Cậu ghét con trai lăng nhăng mà?-Hạ Đồng chớp mắt, hỏi



-Ừ thì... anh ấy tuy lăng nhăng nhưng mà rất tốt...



Thi hơi ngập ngừng định nói tiếp rồi thôi.



-Thi yêu Khiết Đạt, Khiết Đạt yêu Thi, một thì đào hoa, một thì bảo thủ, chắc chắn có trò vui để xem.-Hạ Đồng cười khằng khặc



-Lâm Hạ Đồng... cậu chết với tớ...


-Vậy thì chủ nhật anh đến đón em đi.-Lăng Hạo nói, ngồi xuống chiếc ghế cạnh ô cửa sổ



-Lăng Hạo...-Hạ Đồng gọi tên anh, vốn chỉ định chỉ có cô cùng Bạch Mai, sao lại có thêm Dương Tử và Lăng Hạo chứ?



-Em không muốn anh đi cùng sao? Hay là em vẫn còn yêu Dương Tử?-Lăng

Hạo tức giận hỏi, cô luôn không cho anh đi cùng, là vì sợ anh ngăn cản

cả hai người họ sao?



-Lăng Hạo... không phải... được rồi, là em sai... chủ nhật anh đến đón em.-Hạ Đồng hòa dịu nói, sau đó tiến lên vòng tay qua cổ anh, ôm lấy

anh từ phía sau



-Hạ Đồng... anh không muốn nổi giận với em càng không muốn không tin

em... chỉ là anh rất sợ, anh sợ em sẽ rời xa anh...-Lăng Hạo giọng khàn

khàn, nhìn về nơi xa xăm bên ngoài cửa sổ



-Lăng Hạo...



Cô hiểu tâm trạng anh, bản thân cô cũng quá ích kỉ khi chỉ nghĩ cho bản thân mình.



-Xin lỗi Lăng Hạo... không phải em không muốn anh đi... là em không tốt không suy nghĩ cho anh, anh đừng giận nữa.



-Hạ Đồng... em có biết ngày nào anh cũng lo sợ, lo sợ em sẽ đổi ý, sẽ

không yêu anh bên anh nữa, nghĩ đến em ở nhà Chính, tâm anh như bị ai đó cào xé, nghĩ đến em mỗi ngày đối diện với Dương Tử anh sợ hãi không

thôi.-giọng anh mang chút bất lực, nơm nớp lo sợ



-Yêu anh, em không nghĩ là sai lầm, cũng không muốn làm anh buồn bã thất vọng.-Hạ Đồng nói, sau đó nghiêng mặt hôn vào má anh



Lăng Hạo trong lòng ấm áp, sau đó áp sát má mình vào má cô, một tay

vuốt mái tóc đen dài suôn mượt của cô, trong lòng được trấn an.



Dù ra sao, có thế nào, Lăng Hạo cũng không để mất cô, càng không thể

cô rơi vào tay Dương Tử, chỉ là anh vẫn lo sợ, anh biết trong lòng cô,

anh vẫn chưa chiếm trọn trái tim cô, anh sợ đến một ngày cô quay đầu nói yêu Dương Tử, bên cạnh Dương Tử.



Nếu chuyện đó xảy ra, bản thân anh cũng không biết mình sẽ ra sao? Sẽ

làm gì? Chỉ mong là Hạ Đồng cô sẽ bên anh như lúc này, đừng phản bội

anh.



Hạ Đồng khẽ nhắm mắt, trong đầu rối ren, rốt cục mọi chuyện đến bước này là đúng hay sai? Là yêu hay nhất thời nông nỗi?



Đến bao giờ cô mới hiểu rõ đây???