Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 136 : Tràn ngập hạnh phúc

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Ba ngày sau Hạ Đồng được xuất viện,

Dương Tử chở cô về nhà Chính, trên đường đi anh luôn chu đáo hỏi han cô, xem cô có mệt gì trong người hay không? Có thấy khó chịu không? Làm cô

ấm lòng hẳn.



Khi cả hai bước vào phòng khách lặp tức bao nhiêu là cặp mất nhìn, Hạ Đồng

cũng hiểu thái độ của Dương Tử thay đổi với cô như chong chóng làm sao

mọi người không hiếu kì thắc mắc?



Đúng là đi đến đâu gây chú ý đến đó mà...



-Chị hai.



Hạ Đồng còn tưởng mình nghe lầm, ngước nhìn phía trước, lại thấy Tiễu Lạc

từ trên cầu thang chạy xuống, rạng rỡ nụ cười sau đò chạy đến ôm chầm

lấy cô.



-Chị hai, Tiểu Lạc lại quay lại đây thăm chị hai rồi nè.-Tiểu Lạc ôm cô ngước đầu nói



-Tiểu Lạc...! Dương Tử là anh làm phải không?-Hạ Đồng sực hiểu, ngoáy đầu hỏi Dương Tử



Dương Tử chỉ cong môi cười không đáp.



-Cảm ơn.



Nói một tiếng đầy cảm kích, sau đó Hạ Đồng cúi xuống bế Tiểu Lạc lên, nói:



-Chị Thi đâu rồi?



-Anh Khiết Đạt nói tạm thời mượn chị Thi đi, còn bảo Tiểu Lạc không được đến tìm chị Thi.-Tiểu Lạc nói trong lời nói có vài phần bất mãn



-Vậy thì chị hai sẽ chơi cùng Tiểu Lạc, anh Khiết Đạt sẽ mau trả chị Thi cho chúng ta thôi.-Hạ Đồng buồn cười nói



Khiết Đạt, cho dù anh muốn mượn Thi đi cũng đừng bảo Tiểu Lạc không được tìm

Thi chứ? Tiểu Lạc rất thích Thi, anh làm thế chẳng khác nào làm Tiểu Lạc đau lòng.



-Được rồi, em mau lên thay đồ đi, để anh coi chừng Tiểu Lạc cho.



Dương Tử tiến lên kéo Tiểu Lạc đang ôm cô ra.



Ai mà biết nhìn Tiểu Lạc ôm cô chặt khít như vậy anh cảm thấy vô cùng khó chịu cùng chướng mắt.



-Hở? Cũng được, em lên thay đồ rồi xuống ngay.-Hạ Đồng còn tưởng anh có lòng tốt, gật đầu cười một cái sau đó đi lên trên phòng



Hạ Đồng vừa đi khuất Dương Tử ngồi xuống ghế sô pha để Tiểu Lạc ngồi lên đùi mình, anh nghiên túc nói:



-Tiểu Lạc, em có thích anh Dương Tử và chị Hạ Đồng bên nhau không?



-Có phải là tối ngày bên nhau, sau này còn có em bé không?-Tiểu Lạc tròn xoe mắt nhìn Dương Tử



-Hừm... cái đó... cũng có thể nói là như vậy.-Dương Tử dừng một chút gật đầu



Anh thật khâm phục, Tiểu Lạc mới ấy tuổi đầu đã biết chuyện này rồi.



-Chị hai nói sau này sẽ ở bên cạnh Tiểu Lạc, có phải cũng sẽ tối ngày bên nhau, sau này còn có em bé không?-Tiểu Lạc lại hỏi



-Cái đó... khả năng đó không dành cho em.-Dương Tử nhíu mày nói




-Không hợp khẩu vị sao?-Dương Tử thấy cô không ăn nhiều như mọi ngày, hỏi



-Không phải, chỉ là chưa thấy đói vả lại em định vào trường ăn.-Hạ Đồng ngẩng đầu xua tay nói



-Tập từ từ đi, sáng nào em cũng phải ăn sáng cùng anh, ăn hết anh mới cho đi học.



Cô biết rõ thế nào anh cũng trả lời những câu ngang như thế mà.



-Anh đi đón Tuyết Ny đi học trước.-Thiên đang ăn giữa chừng thì buông nĩa,

tao nhã dùng khăn lau miệng, sau đó đứng dậy sảy bước chân dài ra ngoài



Hạ Đồng cúi thấp đầu ăn từng miếng thịt bò vào miệng, quả thật cô chưa

đói, với lại món beef steak này nói sao cũng không hợp với cô.



-Ngày mai, có thể ăn cơm rang trứng không?-Hạ Đồng hơi ngước nhìn anh, ngập ngừng hỏi



Bây giờ, cô lại thích cơm rang trứng...



Dương Tử im lặng nhìn cô, một lúc lâu buông nĩa xuống, lấy khăn lau miệng mình ngã người dựa vào ghế, nói:



-Hay là em tự làm có lẽ ngon hơn.



Hạ Đồng hoàn toàn không biết nói gì hơn nữa.



-Cái đó... vì sao Trịnh Bạch Mai thoát được mà báo cho mọi người đến cứu chúng ta?-Dương Tử trầm giọng nhìn cô hỏi



-Em... làm sao biết.-Hạ Đồng nói, hai tay dưới gầm bàn siết chặt



-Viễn bị cảnh sát bắt, hắn ta có nói với cảnh sát nhờ nói lại với anh là

Trịnh Bạch Mai mới là người bắt em, hắn ta chỉ thừa cơ hội mà hợp tác

thôi, anh vẫn luôn nghi ngờ nên hỏi em.



-Em... không biết.-Hạ Đồng né tránh câu hỏi của anh



-Em biết rồi đúng không?-Dương Tử nhíu mày chặt



-Em... phải, là Bạch Mai bắt em, còn Viễn chỉ là thừa dịp mà đem em ra đe dọa

anh. Nhưng mà Bạch Mai đã bảo mọi người cứu chúng ta.



-Hạ Đồng, cho dù cô ta có kêu người đến giúp chúng ta nhưng cũng vì cô ta

chúng ta mới bị Viễn hành hạ, cho dù có thế nào anh cũng sẽ không bỏ

qua.



-Anh định làm gì?



-Chỉ cần em đừng xen vào là được.... Còn việc này, chuyện lần ở Paris.... em có tin anh nói không? Là Bạch Mai và Lăng Hạo...



-Em...



Thật ra trong lòng cô đã biết đáp án nhưng mà không dám thừa nhận, anh ấy

quá tốt, như một thiên sứ mà ông trời ban tặng luôn âm thầm quan tâm cô, dù anh ấy làm gì chắc hẳn có lí do cả chỉ là... chuyện này thật sự làm

cô rất khó xử.



Lăng Hạo, là em có lỗi... nếu một mai em quay về bên cạnh Dương Tử, anh đừng đau lòng, bởi vì từ trước đến giờ em chỉ yêu Dương Tử... em là đứa con

gái xấu xa... xin lỗi anh Lăng Hạo.