Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 137 : Đau đến không còn cảm giác

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng bước vào trường, những học viên xung quanh đi ngang cô đều nói to nói nhỏ, liếc liếc nhìn nhìn nói này nọ.



Vẫn là thế, cuộc sống của cô đều bị những con người này soi mói, chỉ trỏ.



-A...



Đột nhiên đang bước đi cả người cô bị một người kéo lại, nhanh chóng cô rơi vào lòng ngực vững chắc của anh, Hạ Đồng ngước đầu, bắt gặp ánh mắt nhu tình lại mang theo một chút gì đó buồn bã.



Giống như đôi mắt lần đầu cô gặp anh, khi ấy đôi mắt anh hiện lên vừa bất cần vừa ưu thương, nỗi ưu thương ấy cũng giống như bây giờ.



-Lăng Hạo...



Lăng Hạo nhìn cô, môi mỏng hơi nâng lên một chút.



-Anh nhớ em lắm, đi theo anh.



Lăng Hạo nói xong câu đó thì nắm tay cô, kéo cô đi.



Hạ Đồng để anh kéo mình đi, trong đầu cô đang rối ren với đống suy nghĩ hỗn độn, rốt cục cô có nên mở lời hỏi anh không?



Lăng Hạo dẫn cô đến phòng nhạc, nhìn đám hướng dương vàng rực dưới ánh nắng

mặt trời, vươn cao những đóa hoa to đẹp đẽ, cô lại thoáng nghĩ, biết bao giờ cô có đủ dũng cảm chống chọi lại mọi thứ như hướng dương chống lại

ánh nắng.



Hạ Đồng đột nhiên dừng chân, không bước tiếp để vào phòng nhạc, ngẩng đầu nhìn Lăng Hạo phía trước.



Lăng Hạo cũng dừng bước, tay vẫn nắm chặt tay cô không buông nhưng không quay lại.



Ai mà biết trong lòng anh lúc đó lại lo sợ như thế nào?



-Lăng Hạo... mình...



Hạ Đồng cắn chặt môi, cổ họng như có gì ứ lại không nói ra được vế sau, rõ ràng cô cảm nhận được bàn tay của anh đang nắm cô run rẩy từng hồi.



-Mình...



-Anh vừa sáng tác ra một bài hát, vào trong anh đàn em nghe.-Lăng Hạo chưa đợi cô lên tiếng thì anh đã nói trước



-Lăng Hạo... em...



Hạ Đồng còn định nói vế sau thì đã bị anh kéo vào trong, cô biết anh đang

trốn tránh trong lòng anh cũng biết cô muốn nói gì nhưng mà anh không

muốn nghe.



Lăng Hạo ngồi vào chiếc đàn piano, bàn tay đặt lên bàn phím trắng đen, mỗi

một lần thanh âm vang lên đều chạm vào tận sâu trái tim cô.



"...Anh đã biết trước, ngày hôm nay ta,



Chẳng thể bên nhau được mãi...



Anh đã biết trước, tình yêu đôi ta



Như giấc mơ trôi qua vậy thôi!



Em nói dối đấy! Rằng mình quên nhau đi



Đừng để yêu thương thêm đậm sâu..



Để hôm nay đây, lệ tràn cay trên mi này



Ai cách chia đôi mình thế anh?



Làm sao buông cánh tay, khi anh đang yêu đậm sâu?



Làm sao quên phút giây,từng ngày nào mình đang có?



Tiếng yêu vội vàng, giờ đắng cay ngờ ngàng



Tình yêu đôi ta, giờ chỉ là giấc mơ vậy sao?



Làm sao quên tháng năm, hai ta yêu nhau nồng say?



Làm sao quên nổi đau, còn lại một mình ai đó



Nhớ... nụ cười, còn nhớ một người



Làm sao em quên? Vì đã yêu anh người hỡi!!..."



Tâm can Hạ Đồng bị chạm vào mạnh mẽ, từng đợt như một cơn sóng lớn, như vũ bão mà cuốn sạch lấy cô.



Cô có gì xứng đáng để anh tốt với cô như thế? Lâm Hạ Đồng cô không xứng để Lăng Hạo anh đau lòng, không xứng...



Lăng Hạo đứng dậy bước đến cô, vươn tay ra kéo cô vào lòng mình.



Làm sao anh không biết lúc nãy cô muốn nói gì chứ? Chỉ là anh không muốn

nghe, bản thân anh yêu cô như thế, đối với cô đã khắc ghi vào tận trái

tim.



Khi nghe cô nói chuyện với Dương Tử trong bệnh viện, anh đã đến bar uống

đến say bí tỉ, trời đất cũng không biết, anh say xỉn chạy chiếc

Lamborghini trên đường cao tốc, suýt xảy ra tai nạn giao thông, bị bắt

vào đồn cảnh sát, cảnh sát lại bị anh đánh, ba anh phải ra mặt giải

quyết. Thế mà về nhà, cửa kính cũng bị anh làm vỡ nát.



Lúc đó, anh chỉ biết trong tim anh đau thế nào, đau đớn ra sao, cũng chỉ như kẻ điên làm chuyện điên rồ.



-Lăng...



-Đừng nói gì hết, cho anh ôm em một lát thôi.-Lăng Hạo mệt mỏi gục vào vai cô



Anh đang ôm cô nhưng mà anh cảm nhận được cô và anh có một bức tường cản,

dù nhìn thấy nhau vẫn chỉ chạm vào nhau, trong lòng không chạm vào nhau

được.



Hạ Đồng không đẩy anh ra, im lặng để anh ôm mình.


-Sao thế? Không thích sao?



-Không phải, chỉ là Tiểu Lạc ở nhà Chính em sợ phiền thôi.



-Dương Tử không nhỏ mọn như em nghĩ đâu. Cậu ấy sẽ đồng ý cho xem.-Khiết Đạt xua tay



-Nhưng mà... em thấy như...-Hạ Đồng không biết nên làm theo lời Khiết Đạt không?



-Nếu em sợ làm phiền Dương Tử vậy thì thế này, anh nuôi cơm Tiểu Lạc ba

ngày, Dương Tử nuôi cơm ba ngày, chủ nhật thằng bé ở cùng em.



-Hả?-Hạ Đồng phì cười, làm như phân chia tài sản chẳng bằng



-Hạ Đồng, em đồng ý đi, anh không muốn xa Thi, đi mà.-Khiết Đạt giở trò



-Được được, em tạm thời đồng ý, là tạm thời nhé, sau này có đổi ý anh không được phản đối.-Hạ Đồng chịu thua



-Ok em, anh sẽ làm đơn nhập học cho Thi.



Hạ Đồng lắc đầu, nhìn Khiết Đạt yêu Thi đến thế, cô thầm mừng cho Thi, lại mỉm cười, cô và Dương Tử có phải cũng thế không?



-Em lên phòng hội trưởng tìm Dương Tử, tạm biệt anh.



Hạ Đồng nói, sau đó hơi cúi đầu rồi ôm chồng sách bước đi.



Căn biệt thự ngoại ô, Bạch Mai ngồi trên chiếc sô pha bên trong, hai tay

nắm chặt váy mình nhìn dáo dác xung quanh. Lúc nãy khi đến trường, Bạch

Mai còn chưa bước vào cổng thì đã bị kéo đi, mà đích thị là Đình Hiên

kéo cô đi.



Cô hỏi anh dẫn mình đi đâu? Anh không đáp, chỉ bảo im lặng đừng làm loạn.

Cô đòi nhảy xuống xe, anh lại bảo nếu muốn ba mẹ cô nhặt xác cô thì cứ

việc.



Đôi khi không nên nhìn con người bằng vẻ bề ngoài. Đình Hiên là tiêu biểu nhất.



Lúc đầu Bạch Mai còn nghĩ Đình Hiên luôn hòa nhã vui vẻ với mọi người, ai mà ngờ anh lại có lúc cộc cằn khó gần.



-Uống đi.



Đình Hiên bưng hai ly coffee nóng hổi đặt lên bàn một ly cho cô còn một ly cho mình, anh ngồi xuống ghế đối diện cô.



-Cảm ơn.



Bạch Mai thầm nói một tiếng, sau đó cầm ly coffee lên uống một ngụm, quên mất là coffee nóng nên liền sặc.



-Sao không cẩn thận?-Đình Hiên nhíu mày, trách cứ



-Tôi tưởng...



Bạch Mai còn định nói bắt gặp ánh mắt cau có của anh, lặp tức im bật, là cô quá căng thẳng cùng lo sợ thôi.



-Dương Tử chỉ cho tôi ba ngày để cho cô nói ra sự thật...



-Tôi không có gì để nói.-Bạch Mai chưa nghe Đình Hiên nói hết đã cắt ngang lời anh



-Ba cô là người anh, mẹ là người Việt, sinh ra cô là con lai, tính cách quả thật cũng có nét ngang bướng của người Anh.-Đình Hiên không tỏ ra không vui, đặt ly coffee trên tay xuống bàn ngã người vào ghế



-Thế thì sao? Anh đem tôi đến đây tôi có thể kiện anh.-Bạch Mai trừng to đôi mắt xanh biếc của mình nhìn anh



-Kiện? Được, tôi cho cô kiện nhưng cảnh sát có tin hay không lại là một chuyện?-Đình Hiên không tức giận mà còn cười



-Anh... tôi nói rồi căn bản không ai sai khiến tôi cả, là tôi tự làm.-Bạch Mai buồn bực nói



-Công ty ba cô đang trong tình trạng khủng hoảng, nếu theo tôi ước chừng năm

ngày nữa là tuyên bố phá sản, cô nói xem công ty thì mất, con gái vào

tù, ba mẹ cô chịu nổi không?



-Không thể nào, rõ ràng...



Bạch Mai đang nói thì dừng lại, tâm trí rối bời, rõ ràng lúc bắt Hạ Đồng thì Kim Sa Sa nói sẽ viện trợ tiền cho công ty ba cô sao? Sao lại thế?

Không, chắc chắn là Đình Hiên gạt cô? -Anh nói dối, anh tưởng nói vậy là tôi tin sao?-Bạch Mai vô lực lắc đầu Thật ra trong lòng cô đang rất lo sợ... -Tin hay không thì tùy cô, tôi nhìn cô thế nào cũng không phải kẻ có tâm địa xấu xa, Bạch Mai cô không nghĩ đến bản thân cũng nghĩ đến ba mẹ

cô.-Đình Hiên kiên nhẫn nói -Anh đừng gạt tôi nữa, tôi sẽ không tin đâu, còn nữa anh mau thả tôi ra mau, tôi muốn về nhà mình.-Bạch Mai cố giữ bình tĩnh, đứng lên -Tôi bắt cô đến đây làm sao cho cô đi dễ dàng? Tôi cho cô một ngày suy nghĩ, sáng mai tôi đến tìm cô, thức ăn trong tủ lạnh đói thì lấy ăn, còn nữa

đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, bởi vì cho dù cô có tìm cách thoát thì tôi

cũng tìm được cô. Đình Hiên nói đồng thời cảnh cáo việc Bạch Mai nghĩ đến chuyện trốn đi. -Anh... anh không có quyền giam giữ tôi.-Bạch Mai lớn tiếng hét -Có hay không cũng chưa đến phiên cô lên tiếng, đừng nghĩ đến chuyện chạy

trốn hay hành động ngu ngốc nào, nếu không ba mẹ cô cũng sẽ như cô khi

ấy. Nói xong, Đình Hiên quay người bỏ đi, Bạch Mai hoàn toàn sụp đổ ngồi bệt

lên sàn nhà, đau lòng mà khóc, từng giọt rơi lên sàn, không ngừng nghĩ,

tiếng khóc nức nở chua xót của cô như nhát dao chạm vào lòng người con

trai. Đừng ép anh làm thế, là do em không chịu nói ra thôi...... Hạ Đồng mở cửa phòng nghỉ trong phòng hội trưởng ra, thấy Dương Tử ngồi

trên chiếc ghế cạnh ô cửa sổ ngước nhìn cánh đồng hoa hướng dương trước

mặt. Hạ Đồng đặt sách lên bàn, kéo chiếc ghế ngồi kế bên anh, khuôn mặt tròn trịa đặt lên vai anh. -Nhìn anh có vẻ suy tư, đang nghĩ đến việc nan giải sao?-Hạ Đồng lên tiếng -Không phải, chỉ là nhìn cánh đồng hướng dương cùng phòng nhạc làm anh nhớ vài chuyện.-Dương Tử trìu mến dựa đầu mình vào đầu cô -Là gì thế? -Muốn biết sao?-Dương Tử cúi xuống nhìn cô Hạ Đồng ứ một tiếng nhìn anh, chờ anh nói. Anh kể, lúc trước khi cô cùng Lăng Hạo dưới phòng nhạc thì anh ở đây đều

thấy hết mọi việc, anh nói có lần anh nhìn thấy cô thắt cravat cho Lăng

Hạo, ánh mắt anh trầm xuống, cứ thế mà nhìn, nhìn đến khi cô thắt xong,

lại nhìn nụ cười của cô dành cho Lăng Hạo. Từ sâu trong đáy lòng thoáng

lung lay, anh có thể hiểu là vì cảnh tượng ấy như lúc Ân Di cũng thắt

cravat cho Lăng Hạo. Lần thứ hai làm anh lung lay, là lúc cô bị phanh phui chuyện đến đây làm

theo hợp đồng, cô ngồi giữa cánh đồng hướng dương, núp sau từng cành hoa mà khóc nức nở, tim anh như bị cào xé, mà không kìm được đi xuống dùng

khăn lau nước mắt cho cô, cho cô ôm mình mà khóc, mặc dù lúc ấy cô đang

phạm lỗi. Đến lần thứ ba, thì chính anh biết thân không phải vì nhìn thấy hình bóng

Ân Di trên người cô, hai lần trước nếu là như thế thì chắc chắn lần này

tuyệt đối không. Đó là lúc cô trở thành bạn gái Lăng Hạo, anh thấy cả

hai nói gì đó có vẻ Lăng Hạo không vui, cô liền cười hòa hoãn từ phía

sau ôm Lăng Hạo, nụ cười ấy ngọt ngào đến nhường nào, mà lại không dành

cho anh. -Thì ra ngay từ đầu anh đã biết rõ em làm gì với Lăng Hạo bên dưới? Em có

thể xem anh đang theo dõi em không?-Hạ Đồng ngồi thẳng người, cười tươi

để lộ hàm răng trắng đều của mình Không khó nhận ra niềm vui sướng cùng hạnh phúc trên gương mặt cô, trong ánh mắt cả nụ cười của cô. -Nói là theo dõi thì quá rồi, còn nói vô tình thì không phải, bởi vì có một

ngày có một cô gái đến quấy nhiễu cuộc sống của anh, mỗi ngày đều chạy

xuống phòng nhạc, anh nhìn cô ấy bên trong phòng nhạc, từ từ thành thói

quen, cứ đúng giờ lại ra cửa sổ xem cô ấy lại chưa? Ngày nào cô ấy lại

thì anh vui vẻ, còn không tâm tình anh kém hẳn. Cứ như thế mà khắc sâu

vào lòng. Dương Tử ánh mắt nhu tình dừng một lát, nhìn cô lại nói: -Thế mà cô gái ấy không biết điều, xuống phòng nhạc chỉ tìm Lăng Hạo, không có Lăng Hạo thì không xuống. Hạ Đồng thoáng ngây dại, cả người như tê liệt, không kìm nén mà cười hạnh

phúc nhìn Dương Tử, cảm xúc trong người cô, không thể dùng bất kì hình

ảnh cùng lời nói nào miêu ta cho được. Nó quá mãnh liệt... -Từ hôm nay, cô gái ấy không xuống phòng nhạc nữa, chỉ lên phòng hội trưởng thôi.-Hạ Đồng ôm lấy anh, càng ngày càng chặt -Nói được phải làm được. -Được, sẽ được, chắc chắn được.-Hạ Đồng như robot gật đầu máy móc -Ngốc. Dương Tử cũng vòng tay ôm lấy cô vào lòng, trong lòng hạnh phúc vô bờ bến,

niềm hạnh phúc thứ hai của anh, anh chắc chắn không làm vụt mấ. - - - -Cử động rồi... bác sĩ cử động rồi... -Mau gọi chủ tịch, bảo cô ấy đã có phản ứng. -Vâng. Cô gái, mau tỉnh lại, có người đang đợi cô..