Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 138 : Làm người tốt không thành

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Ra về, Hạ Đồng vừa cất tập vở vào cặp

định đi về thì đã bị chặn lại. Cô ngước mặt lên nhìn, Nguyên Nhã mặt lộ

ra vẻ tức giận cùng ganh ghét nhìn cô.



-Có việc gì?-Hạ Đồng không lấy làm lạ mấy chuyện này, cô biết sớm muộn gì học viên nữ cũng đến gây sự với cô?



Lí do rất đơn giản, vì Dương Tử.



-Lâm Hạ Đồng, mày nghĩ mày là ai mà quen anh Lăng Hạo rồi bỏ anh ấy để quen

Dương Tử? Mày biết hai anh ấy không thích nhau mà?-Nguyên Nhã cao giọng, quát



-Đó là chuyện của tôi.



Cô không rãnh rỗi như bọn họ mà giải thích mọi chuyện.



-Mày nghĩ mày sẽ là một Huỳnh Ân Di thứ hai sao? Ân Di nói sao cũng tốt hơn

mày, xinh đẹp, tài giỏi, hòa đồng, còn mày là thứ bần hèn, chỉ giỏi gây

sự chú ý?



_Bốp.



Nguyên Nhã vừa dứt câu, Hạ Đồng liền tặng cô ta một bạt tay, năm dấu tay in hằn trên má Nguyên Nhã.



Mấy nữ sinh phía sau sửng sốt, bắt đầu e dè nhìn cô.



-Mày dám...



_Bốp.



Nguyên Nhã vừa mở miện thì Hạ Đồng lại tát cô ta một cái.



Nguyên Nhã ấm ức ôm má mình, ánh mắt trừng to như muốn ăn tươi nuốt sống cô.



-Nguyên Nhã, chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô nói đúng, chị Ân Di là

một thiên thần, mọi thứ chị ấy đều hoàn hảo, tôi không sánh bằng nhưng

mà tôi dám đứng trước mặt cô nói rằng tình yêu tôi dành cho Dương Tử

không thua kém chị Ân Di.-Hạ Đồng nói to, chậm rãi nói từng chữ để đám

nữ sinh có thể nghe rõ không sót một chữ



-Những lời lẽ thế này ai mà không nói ra được, mày nghĩ tụi tao là con nít lên ba sao? Không phải lúc trước mày cũng nói yêu Lăng Hạo sâu đậm còn gì?

Bây giờ thì sao? Ôm ôm ấp ấp bên cạnh Dương Tử?-một nữ sinh liền khỉnh

bỉ nói



Hạ Đồng như bị điểm huyệt, vô thức siết chặt tay, ánh mắt nhìn trân trân nữ sinh đó.



-Một đứa con gái như mày làm sao xứng có được tình yêu cả hai anh ấy? Tham

vọng của mày quá cao, Lăng Hạo không đáp ứng đủ cho mày thì mày nhảy

sang Dương Tử.-một nữ sinh khác nữa lại nhìn cô, ánh mắt miệt thị



-Tất cả các người biết gì mà nói.-Hạ Đồng hai tay nắm chặt gấu váy, hàm răng trắng cắn môi dưới không buông



-Tụi tao nói những gì tụi này thấy? Ai mà nhìn vào chẳng cho là vậy? Mày là

một đứa nghèo hèn, nếu mày quen Dương Tử bảo đảm làm trò cười, làm cho

mọi người thêm khinh rẻ mày, chẳng qua mọi người cho rằng mày quen Dương Tử vì muốn anh ấy giúp mày hoàn thành cái hợp đồng kia thôi.-Nguyên Nhã quát lại, mỗi câu chữ đều chui vào tai cô, lặp đi lặp lại như nhắc nhở
-Câu này phải là tôi nói, là cậu lợi dụng tôi, Lăng Hạo cậu đúng là cao tay.-Sa Sa ngồi xuống ghế, bắt chéo chân ngồi



-Là ai lợi dụng ai cũng được, thứ tôi muốn cuối cùng vẫn vụt mất.-Lăng Hạo cười cay đắng



-Chẳng lẽ cậu không muốn giành lại Lâm Hạ Đồng?-Sa Sa mím môi hỏi



-Giành? Tôi làm sao giành lại? Hạ Đồng yêu Dương Tử, mà Dương Tử cũng yêu cô ấy, giành gì chứ?



-Chúng ta hợp tác.



-Kim Sa Sa, thứ của cô thì là của cô, Lăng Hạo tôi không muốn giành nữa,

nhưng mà chỉ cần một ngày Dương Tử làm tuột mất Hạ Đồng, Lăng Hạo tôi

sẵn lòng nắm tay cô ấy lần nữa.



Người ta nói kẻ say luôn nói sự thật, thì đây chính là toàn bộ những gì anh đang nghĩ lúc này.



-Lăng Hạo... từ bao giờ ý chí của cậu mất rồi? Cậu với Dương Tử đối đầu bao năm chẳng lẽ cậu dễ dàng nhận thua?



-Sa Sa, tôi và Dương Tử đấu nhau cũng như chạy đua, tôi không thua Dương

Tử, mà là tôi đang đứng lại để đợi, đợi đến khi Dương Tử chạy đến một

ngày không thể nắm tay Hạ Đồng chạy tiếp nữa nữa thì tôi sẽ chạy lên nắm tay cô ấy.



-Đồ ngu, Lăng Hạo chỉ cần tôi và anh hợp tác thì không cần đợi gì cả, chúng ta đều có thứ mình muốn.-Sa Sa tức giận, bặm môi



-Đừng nghĩ cô kích động tôi, tôi sẽ đồng ý, Hạ Đồng vốn biết tôi cùng Bạch

Mai làm cô ấy và Dương Tử hiểu lầm nhưng vẫn không nói ra chỉ nói mình

vẫn yêu Dương Tử bảo tôi làm bạn với cô ấy là được rồi. Cô ấy vẫn nghĩ

đến cảm nhận của tôi, thì hà cớ sao tôi lại một lần tái phạm?



-Cậu...



-Sa Sa, cô yêu Dương Tử từ lúc nhỏ, nhưng mà Dương Tử chỉ xem cô là người

bạn, thì lấy lí do cô không buông, để rồi làm Dương Tử xa cách.



-Cậu nói tôi buông tay đi, vậy thì cậu thì sao?



-Tôi không phải buông tay mà là tạm thời buông tay cô ấy, Sa Sa có lẽ cô là

một tiểu thư nên không muốn thua ai chuyện gì nhưng mà chuyện này cô

không muốn cũng không làm gì khác được.



Lăng Hạo nói xong thì đứng lên, nghiêng ngả đi ra ngoài, trong lòng đau xót cùng chua chát.



Sa Sa nhìn Lăng Hạo khuất sau cánh cửa, ánh mắt sắc sảo lộ ra tia thâm

hiểm. Bât kể giá nào Sa Sa cô cũng không để cô gái nào bên cạnh Dương

Tử. Nhất định...... Sáng hôm sau, như đã nói Đình Hiên chạy xe tới căn biệt thự ngoại ô, mở cửa

bước vào nhìn đống đồ đạc nằm ngổn ngang trên sàn nhà cũng biết hôm qua

Bạch Mai quậy phá đến nhường nào. Đình Hiên khẽ thở dài, đi sâu vào trong nhà, khóe môi giần giựt nhìn cô gái nằm co ro trên sô pha. -Đúng là, có phòng lại không vào ngủ...-Đình Hiên có chút trách cứ Đình Hiên đi đến, ngồi xổm xuống nhìn Bạch Mai ngủ say, ngũ quan tinh tế,

làn da trắng phau, môi đỏ, mắt khép hờ, trên khóe mi còn đọng lại vài

giọt nước mắt, mái tóc nâu ngắn hơi rối càng làm vẻ đẹp của Bạch Mai

càng đâm chất châu Âu. -Vì sao lại ngoan cố như thế? Người Anh đều như vậy sao?-Đình Hiên khẽ thở dài, bàn tay thon dài vươn ra vuốt tóc Bạch Mai Đình Hiên nhớ lúc đi leo núi Bạch Mai đã để lại cho anh ấn tượng như thế

nào, lúc lên xe buýt vì hết chỗ nên Bạch Mai ngồi cạnh anh, lúc ấy cô

gái này không màn thế sự đã đeo tai phone nghe nhạc sau đó lăn ra ngủ. Cô gái này ngủ dựa vào vai anh còn chảy cả ke, mà đến lúc thức dậy anh bảo là cô chảy ke lên vai áo anh. Anh còn tưởng cô xin lỗi ai mà ngờ cô lại phán một câu xanh rờn. "Áo anh làm sao là tôi làm? Là anh tự làm rồi đổ cho tôi, đừng nghĩ tôi sẽ tin." Lúc đó anh cười cũng không nổi.