Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 139 : Nhập học

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Như cảm nhận được có người Bạch Mai hơi

cựa quậy người, đôi mắt xinh đẹp mơ màng mở ra nhìn xung quanh, sau đó

hơi giật mình khi nhìn thấy người con trai trước mặt mình.



-Tỉnh rồi sao?-Đình Hiên đứng dậy chỉnh trang lại quần áo bị ngồi nhăn nhúm lại



-Anh... anh thả tôi ra.



Đó là câu đầu tiên cô nói ra khi gặp Đình Hiên, ngoài việc kêu Đình Hiên

thả mình ra thì Bạch Mai không còn việc gì mong muốn lúc này.



-Rõ ràng biết không thể còn muốn tôi thả?-Đình Hiên tỏ vẻ không vui



-Anh không có quyền giam giữ tôi ở đây? Anh phải tha tôi ra.-Bạch Mai nghiến răng nghiến lợi



-Chỉ cần cô nói ra sự thật thì sẽ được thả.



-Tôi đã nói rồi, không ai sai khiến tôi tại anh không tin thôi, đừng ép tôi.-Bạch Mai hét lên



-Làm sao tôi tin em được?-Đình Hiên cũng bị chọc giận, nắm hai tay cô siết chặt quát



-Anh... Viễn cũng nói là cùng tôi bắt Hạ Đồng, tôi mới là chủ mưu anh còn nghĩ là ai sai khiến tôi nữa?-Bạch Mai giãy giụa



-Em không có lí do gì mà bắt Hạ Đồng cả?



-Có, tôi có lí do của mình. Đình Hiên cho dù tôi có bị làm sao anh cũng

không cần quan tâm nó không liên quan tới anh, cho nên cứ để Dương Tử

trừng trị tôi, anh chỉ cần thả tôi ra.-Bạch Mai yếu ớt cầu xin anh, cô

rất lo cho ba mẹ mình, anh chỉ cần thả cô thôi mà



-Làm sao tôi có thể đứng nhìn em bị bắt mà không can thiệp vào? Trịnh Bạch

Mai, tôi nói em biết, Cao Đình Hiên tôi đã muốn thì cho dù thế nào cũng

phải làm cho được.



-Anh... đồ điên. Chuyện của tôi không cần anh bận tâm, anh mau thả tôi ra.



-Đừng ngoan cố nữa. Em nghĩ Dương Tử chỉ kêu cảnh sát bắt em sao? Ít nhất gia đình em cũng xảy ra chuyện, em không nghĩ cho mình thì nghĩ đến ba mẹ

mình chứ?-Đình Hiên lại quát



-Chỉ cần anh thả tôi ra thôi mà... còn về sau tôi có bị làm sao thì cũng không cần anh quan tâm, thả tôi đi Đình Hiên.



Bạch Mai nức nở nói, nước mắt nhanh chóng rơi ra khỏi hốc mắt đỏ hoe.



-Tôi có mua vài bộ quần áo cùng thức ăn, tan học tôi sẽ đến tìm em.



Đình Hiên mệt mỏi buông tay Bạch Mai ra, sau đó đặt túi đồ xuống bàn, đi ra ngoài không nói gì.



Bạch Mai xiêu vẹo ngồi lên ghế, ánh mắt xanh biếc nhòe lệ nhìn cánh cửa đóng lại, sau đó mệt mỏi ngã xuống ghế sô pha, ngày càng khóc lớn.



Đình Hiên đứng bên ngoài cửa, tâm trạng phức tạp, hai tay siết chặt thành

quyền, rõ ràng muốn bảo vệ cô vì sao người làm cô khóc lại là anh?



- - -



Sáng sớm Tiểu Lạc đã chạy sang phòng cô, Hạ Đồng còn tưởng việc gì to tát

không ngờ thằng bé muốn cô dẫn thằng bé đi khu vui chơi, vốn định chỉ có cô cùng Thi không ngờ lại có thêm Dương Tử và Khiết Đạt.



Hạ Đồng ngồi trên xe cùng Dương Tử, khẽ nhìn ra bên ngoài cửa kính, quan sát cảnh vật xung quanh.




-Mình đi ăn thôi.-Dương Tử quàng vai cô



-Ừ.



Hạ Đồng cười trừ, mong anh không nhận ra sự thay đổi của cô.



Thi đi ngang Khiết Đạt, lườm anh một cái, nói một câu.



-Ai bảo anh hết cô này rồi cô khác, ngay cả anh nói em là bạn gái của anh chẳng ai tin.



-Hở?



Khiết Đạt lúc đầu ngạc nhiên, rồi nhìn Thi đi phía sau Dương Tử và Hạ Đồng,

lại cười to, thì ra nãy giờ cô giận anh là chuyện này, có xem là cô đang ghen không?



-Thi, đợi anh.



Khiết Đạt nói với theo, sau đó đuổi theo Thi.



--- Căn tin ---



Dương Tử nhìn thức ăn trên bàn, mày nhíu lại, rồi giãn ra nhìn cô.



Thịt bò nướng, sandwich, nước ép táo, pancake, hamburger, budding.



-Hạ Đồng, hồi sáng em vừa ăn cơm rang trứng xong?-Dương Tử liếc sang cô



-Đã tiêu hóa hết rồi.-Hạ Đồng cười nhăn răng, sau đó không nghĩ ngợi cùng Thi ăn



Dương Tử không còn lời lẽ gì để nói với cô.



-Thi, em đừng ăn nhiều như Hạ Đồng, sẽ như heo đó.-Khiết Đạt ngăn lại



-Em béo lên anh không thương nữa sao?-Thi hỏi anh



-Không, anh vẫn thương em.-Khiết Đạt vội nói



-Thế thì không sao rồi.-Thi nói sau đó bỏ miếng thịt bò nướng vào miệng.



Khiết Đạt hoàn toàn cứng họng.



Hai người con trai thì ngồi nhìn hai cô gái ăn. Cả hai ai cũng như ai đều bị hai cô gái nói đến không thể nói nữa.



-AAA... anh Lăng Hạo...



-Nhìn đẹp trai quá đi...



Căn tin đều bị tiếng hò hét của nữ sinh làm ồn ào cả lên, Hạ Đồng dừng động tác ăn lại, mãi một lúc mới tiêu hóa hết hai từ Lăng Hạo mà đám nữ sinh kia kêu, ngẩng đầu nhìn ra cửa.



Một thân đồng phục đen xuất hiện ở cửa, dáng người cao lớn đứng xung quanh

đám nữ sinh, ánh mắt trầm tĩnh sau chiếc kính gọng đen, vẻ mặt man mác

nỗi buồn.



Hạ Đồng nhìn Lăng Hạo, ngây ngẩn cả người.



Đây là hình ảnh của Lăng Hạo khi lần đầu tiên cô nhìn thấy anh...