Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 141 : Chỉ cần xuất hiện lúc cô cần anh nhất

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


-Là cô làm?



Lăng Hạo giơ tay bóp cô Sa Sa, ánh mắt giăng đầy tơ máu như muốn ăn tươi nuốt sống Sa Sa



-Cậu, nói... cái gì đấy?-Sa Sa khó thở dùng sức gỡ tay Lăng Hạo ra



-Còn không nhận? Là cô tông chết Tiểu Lạc đúng không?-Lăng Hạo tăng lực thêm



-Khụ, khụ... cậu mau buông tay ra...



Sa Sa bị Lăng Hạo bóp cổ đến sắp không được nữa, sắc mặt tái nhợt không huyết sắc.



Lăng Hạo hung hăng xô Sa Sa té xuống sàn.



Được buông tha, Sa Sa hít một ngụm không khí vào lòng ngực mình.



-Cậu điên gì thế?-Sa Sa quát



-Tiểu Lạc là cô đụng chết đúng không?-Lăng Hạo ánh mắt nguy hiểm nhìn Sa Sa



-Cậu... cậu nói cái quái gì thế? Tôi làm sao biết?-Sa Sa chột dạ, nhưng vẫn hếch mặt lên nói



-Không phải cô nói chỉ muốn Hạ Đồng rời khỏi Dương Tử sao? Vậy sao cô lại hại

chết Tiểu Lạc làm Hạ Đồng đau lòng, nói không chừng cái chết của Ân Di

cũng do cô gây ra.



-Lăng Hạo cậu đừng nói bậy, thằng nhỏ

đó chết liên quan gì đến tôi, cái chết của Ân Di cảnh sát đã xác minh là ca nô bị trục trặc rồi còn gì.-Sa Sa mím môi, lo sợ trong lòng



-Tốt nhất là như thế. Kim Sa Sa, đừng để tôi biết là cô lái xe, nếu không một mạng đổi một mạng.



Lăng Hạo bỏ lại lời cảnh cáo đó thì bỏ đi trong màn đêm.



Sa Sa thấp thỏm lo sợ trong lòng, cô ta nhất định không thể xảy ra chuyện, không thể để Lâm Hạ Đồng vui vẻ bên Dương Tử, Dương Tử là của cô ta.



--- Bar Louis ---



_Bốp



Một tiếng đấm chói tai vang lên làm tiếng nhạc vốn sôi động tắt hẳn, tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng vang.



-Ngay cả một cô gái cậu cũng không quản lí được để cô ta đi làm loạn.-Dương

Tử túm cổ áo Đình Hiên, lời nói lãnh đạm u ám như Ma Vương tối cao



-Dương Tử, tin tớ lần này, không phải Bạch Mai làm.-Đình Hiên không phản kháng



-Không phải? Cao Đình Hiên, chẳng lẽ cậu còn không thấy sao? Bằng chứng rành rành trước mắt cậu kìa.-Dương Tử quát lớn



-Dương Tử, xe đó là của Bạch Mai nhưng chúng ta chưa chứng minh được người lái xe là Bạch Mai mà.



-Còn không phải cô ta? Cô ta làm Hạ Đồng chưa đủ đau khổ hay sao? Tiểu Lạc

là mạng sống của Hạ Đồng, bây giờ Tiểu Lạc chết rồi, Hạ Đồng cũng không

thiết sống. Dù cậu có là bạn tôi, thì Trịnh Bạch Mai nhất định tôi không bỏ qua dễ dàng.


-Hạ Đồng... Tiểu Lạc sao lại chết? Tiểu Lạc... Tiểu Lạc chỉ là đứa trẻ, nó

còn một quãng đường rất dài mà nó chưa đi... nó chưa nhận được tình cảm

gia đình nữa mà...-bà Khuê càng nói càng suy sụp



-Xin lỗi... xin lỗi... là con không tốt...



-Bác gái, bác đừng đau lòng nữa, cháu sẽ tìm ra hung thủ, tìm lại công bằng cho Tiểu Lạc.



Dương Tử tiến lên, đỡ Hạ Đồng từ tay Thi.



-Tiểu Lạc.......



Hạ Đồng gục vào lòng ngực Dương Tử mà khóc, khóc đến ướt một mảng áo của anh.



Bầu trời xanh, mà sao mọi thứ lại xám xịt âm u như thế? Có phải, ông trời

đang nói cho cô biết, cô đang sai lầm, đang trừng phạt cô không? Nếu là

thế, xin ông đừng cướp đi người cô yêu thương nữa... cứ nhắm vào cô là

được rồi.



...



Một đêm, Dương Tử ngồi trên chiếc giường trong phòng để Hạ Đồng nằm lên đùi mình, tay vuốt mái tóc suôn mượt của cô. Anh biết trong lòng cô đang

rất đau khổ, đêm nào anh cũng nghe cô gọi tên Tiểu Lạc, rồi lại âm thầm

rơi lệ, anh nhìn qua mà đau xót trong lòng.



-Ngày mai phải đi học sao?



Hạ Đồng mở mắt, nhìn Dương Tử phía trên, trải qua một tuần ở nhà Chính,

tâm tình cô cũng đã ổn định trở lại. Chỉ là nghĩ đến lại đi học lại cảm

thấy không vui.



-Trước sau vẫn phải đi học, bằng không em đến trước nhưng lên phòng hội trưởng anh dạy em học.-Dương Tử nhu tình nói



-Đừng tạo cho em tính dựa dẫm vào anh, sau này anh cũng rời xa em như Tiểu Lạc, đến lúc đó em phải làm sao?



Hạ Đồng lắc đầu như có như không. Trải qua chuyện của Tiểu Lạc cô càng

thông suốt hơn, con người ta khi có được cái gì đó sẽ luôn nghĩ cái đó

mãi thuộc về mình, nhưng mà đến khi mất rồi cho dù có tìm cũng không thể có được, đến con người còn có thể rời xa ta được nữa mà.



-Anh sẽ không rời xa em, nhất định.-Dương Tử vẫn vuốt máy tóc cô, ánh mắt đầy kiên định



-Dương Tử, em đã mất Tiểu Lạc rồi, em không thể mất anh nữa, không cần hứa sẽ

mãi bên em, chỉ cần lúc em cần có người bên cạnh thì anh luôn bên em là

được.-Hạ Đồng vòng tay ôm eo anh, lời nói có chút run rẩy



Cô sợ, rất sợ một ngày, Dương Tử cũng như Tiểu Lạc, đột nhiên biến mất...



-Được, anh hứa. Lúc em cần anh nhất, anh sẽ luôn bên cạnh em.



Hạ Đồng mệt mỏi nhắm mắt, cô rất mệt mỏi, mệt mỏi quá nhiều, chỉ muốn ngủ một giấc, ngày mai lại như lúc trước...