Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 142 : Hạnh phúc

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng đứng ở ô cửa sổ lớn trong phòng nhạc nhìn ra vườn hướng

dương, lúc nãy khi lên lớp cùng Thi vô tình chạm mặt Lăng Hạo, anh bảo

có chuyện muốn nói với cô, nên cô theo anh xuống đây.



-Em vốn vui vẻ hoạt bát, bây giờ lại đa sầu đa cảm, có phải vẫn còn suy nghĩ chuyện Tiểu Lạc không?-Lăng Hạo mở lời trước



-Số mệnh con người đều nằm trong tay Thượng đế, muốn đem đi là đem đi, một câu cũng không cho em nói tạm biệt.



-Em đang rất buồn, lại khóc đến cạn nước mắt, anh chỉ có cái này cho em.-Lăng Hạo nói, đưa một cây kem đến trước mặt Hạ Đồng



Hạ Đồng cầm cây kem, quay người nhìn Lăng Hạo, mỉm cười.



-Cảm ơn.



-Kem chảy hết rồi, có lẽ không còn ngon.-Lăng Hạo nhìn que kem tan đến phân nửa nói



-Không sao, miễn cưỡng cũng ăn được.



Hạ Đồng luôn nói Lăng Hạo luôn biết cách làm cô vui, quả chính xác. Lăng

Hạo kể rất nhiều chuyện thú vị cho cô nghe, còn miêu tả rất sinh động,

làm tâm tình Hạ Đồng vui vẻ hẳn lên, lâu lâu lại bật cười.



-Hạ Đồng, nên về lớp rồi.



Phía cửa truyền đến giọng nói, trầm ấm, tĩnh lặng, không có vui buồn, tực giận gì.



Hạ Đồng cùng Lăng Hạo quay ra phía cửa, chỉ thấy Dương Tử dáng người cao

lớn đứng ở cửa, bởi vì ánh sáng từ ngoài chiếu vào nên không thấy rõ mặt anh.



Anh có đang tức giận hay không?



-Hạ Đồng, em đừng nghĩ đến chuyện Tiểu Lạc nữa, sẽ không tốt cho em đâu.-Lăng Hạo nói, lại như cố tình xoa đầu cô



-Em biết rồi.-Hạ Đồng gật đầu, đồng thời mỉm cười với anh



Dương Tử không nhịn được tiến lên, cầm lấy tay Lăng Hạo, không cho Lăng Hạo xoa đầu cô.



-Dương Tử...-Hạ Đồng gọi tên anh, linh cảm nói cô biết có chuyện không lành xảy ra



-Vào tiết học rồi, có phải cậu cũng nên về lớp không?-Dương Tử hất tay Lăng Hạo ra



-Hội trưởng, cậu cũng biết tiết sau là tiết tự học còn gì?-Lăng Hạo hời hợt đáp



-Hạ Đồng, em nên về lớp rồi.-Dương Tử nói, ánh mắt vẫn nhìn Lăng Hạo, đầy mức sát thương



-Em...-Hạ Đồng không yên tâm khi để hai anh ở đây một mình



-Em lại không ngoan rồi, trở về lớp học đi.-Dương Tử yêu chiều nhìn cô



-Hai anh... thôi được, nhưng mà cả hai anh đừng cãi nhau hay đánh nhau đó.-Hạ Đồng nhắc nhở



-Được, anh hứa với em.



Hạ Đồng do dự một lúc mới miễn cưỡng rời khỏi phòng nhạc đi về lớp.



Căn phòng nhạc chỉ còn hai người con trai, Lăng Hạo nhàn nhã ngồi xuống

ghế, Dương Tử dựa người vào tường, khoanh hai tay trước ngực, lên tiếng

trước:


vì tối qua Dương Tử chở cô ra vùng biển ngoại ô cùng nhau đốt pháo bông

rất vui.



-Hạ Đồng vẫn khỏe chứ???



Hạ Đồng dừng chân, ngẩng đầu nhìn người con gái trước mặt mình, sau đó mỉm cười đáp:



-Em vẫn khỏe.



-Có vẻ em rất hạnh phúc?-Sa Sa ngoài mặt cười nói nhưng bên trong chứa toàn ý nghĩ xấu xa



-Vâng.-Hạ Đồng hơi ngượng, bộ cô thể hiện ra mặt lắm sao?



-Em nên nắm giữ... nếu không sẽ mất đó, mất rồi không tìm lại được đầu.-Sa Sa nói đầy ẩn ý



Hạ Đồng không hiểu lời Sa Sa nói rốt cuộc có ý gì.



-Chị chỉ nói thế thôi, em không nên để ý.-Sa Sa vỗ nhẹ vai cô



-Chị Sa Sa...



-Chị về lớp, em cũng về đi.-Sa Sa khóe môi nhếc lên sau đó bỏ đi



Hạ Đồng không biết linh cảm của mình có đúng hay không, nhưng mà lời của

Sa Sa lúc nãy cứ như đang nhắc nhở cô, hình như Sa Sa không thích cô.



Sa Sa quay đầu nhìn Hạ Đồng cất bước đi, ánh mắt đầy nham hiểm cùng độc

ác. Một Huỳnh Ân Di cô ta còn giải quyết được thì Lâm Hạ Đồng là cái thá gì.



-Mày rất may mắn, nhưng cái may mắn của mình làm tao không được thoải mái, phải làm sao đây?



-Kim Sa Sa, cô là người con gái độc ác nhất... tôi nhất định không để cô đắc ý, bộ mặt của cô, tôi nhất định sẽ lật tẩy.



Ân Di mỗi ngày ở trong căn phòng, tinh thần lẫn sức khỏe đều đã được hồi

phục, cô có thể nói lại dễ dàng, ăn đượ ngủ được, chỉ có điều lúc nào cô cũng hỏi bà quản gia về Dương Tử.



-Bà, Dương Tử anh ấy có tốt không?-Ân Di ngồi nửa người trên giường, hỏi



-Thiếu gia vẫn khỏe, ta rời khỏi nhà Chính gần hai tháng nay nên tình trạng

hiện giờ của cậu ấy ta không rõ.-quản gia ngồi trên ghế cạnh giường, gọt trái cây nói



-Bà, cháu muốn mau chóng quay về nhà Chính.



-Cháu có biết khi nghe thư ký Trương bảo ta đến đây chăm sóc cháu ta đã rất

mừng không? Cháu chỉ mới tỉnh, nghỉ ngơi cho lại sức đã.



-Nhưng cháu rất nhớ anh ấy, cháu cũng rất lo cho anh ấy.-Ân Di năn nỉ bà



-Đợi cháu khỏe rồi hãy về có được không?



-Cháu nghe bà.



Ân Di xụ mặt, nhìn ra ngoài bầu trời xanh, hình ảnh gương mặt Dương Tử mờ ảo hiện ra?



Hạnh phúc của người này, là đau khổ của người kia...



Chẳng ai muốn mang một thứ mơ hồ ra để đánh cuộc cả đời mình cả. Mà tình yêu lại là thứ mơ hồ nhất trong cái thế giới này.