Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 143 : Lựa chọn khó khăn

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Tối đến, như mọi ngày Hạ Đồng cầm tập vở đi qua phòng Dương Tử, cô vào đến phòng thấy Dương Tử đang đứng ở cửa sổ nghe điện thoại, mày anh

nhíu lại rất chặt, khuôn mặt có vẻ rất phiền muộn khó xử, nhưng cũng có

chút gì đó vui mừng.



Dương Tử thấy cô vào, thì nói với người trong kia một câu rồi tắt máy.



-Anh liên lạc với em sau, ngủ ngon.



Hạ Đồng ngồi xuống ghế đặt tập lên bàn, nở nụ cười với anh, hỏi:



-Là ai vậy? Trông anh có vẻ vui lắm?



-À chỉ là người bạn cũ, hôm qua anh cho em bài tập đã làm hết chưa?-Dương Tử hơi né tránh, ngồi đối diện cô



-Vẫn chưa hết, có bài em không hiểu? Ví dụ bài này.



Hạ Đồng đưa tập cho anh xem.



-Cái này phải làm như thế này... sau đó...



Dương Tử viết lên tập giải cho cô, ánh mắt chăm chú quan sát cô, trong lòng khẽ thở dài. Anh nên làm sao đây? Anh và cô chỉ vừa hạnh phúc một

thời gian ngắn ngủi, sao lại xảy ra chuyện này chứ?



-Hạ Đồng...



-Chuyện gì vậy?-Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn anh cười



Dương Tử vươn tay ra chạm vào môi cô, nhìn nụ cười của cô, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương nó.



-Hứa với anh, sau này có xảy ra bất kì chuyện gì, cũng phải giữ lấy nụ cười như thế này.-Dương Tử nhu tình nói



-Hôm nay anh làm sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?



Không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất lo lắng, ngày thường anh đâu nói những lời như thế này bao giờ? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?



-Không có gì cả, em đừng lo lắng, chỉ là anh muốn em mãi cười như thế này thôi.-Dương Tử đánh trống lảng đi



-Chỉ cần anh muốn thì em sẽ mãi tươi cười.-Hạ Đồng cầm tay anh đang chạm môi mình



Dương Tử nhìn cô, tâm tư khó đoán, dòng suy nghĩ trong anh phức tạp, anh nên làm sao cho đúng đây?



...



Dương Tử dừng xe trước căn biệt thự, từng tiếng sóng biển vỗ vào bờ

như chạm tới tận sâu trong tim anh, cảm xúc như bị dòng nước cuốn trôi

chẳng còn sót lại gì.



Dương Tử đi đến trước cửa, nhấn chuông, một lúc sau có người mở cửa.



-Quản gia.-Dương Tử gọi một tiếng



-Thiếu gia, cậu đến rồi, tối qua Ân Di điện thoại cho cậu xong thì rất vui, bảo là sáng nay chờ cậu đến ăn sáng cùng mới ăn.-bà quản gia vui

mừng khi thấy anh



-Bà để cháu, cháu sẽ đút cô ấy ăn.-Dương Tử nói, sau đó bước lên lầu




-Thế nào cũng tìm được? Không phải cậu yêu cô ta sao? Dùng thần giao cách cảm đi.



-Dương Tử...



-Nói cho vui thôi, cậu làm gì có thần giao cách cảm bằng tớ và Hạ Đồng.



-Giờ này cậu còn có tâm trạng đùa.



-Không đùa thì buồn, đùa cũng buồn. Con người thật khó hiểu.



Đình Hiên nhìn Dương Tử, hôm nay Dương Tử có vẻ rất khác lạ, hình như

Dương Tử đang có chuyện xảy ra mà không thể giải quyết, rốt cục đó là

gì?



- - -



-Khiết Đạt, anh nói xem, chúng ta và Dương Tử Hạ Đồng ai hạnh phúc hơn.-Thi chống cằm nhìn Khiết Đạt hỏi



-Đương nhiên là chúng ta.



-Hạ Đồng nói cậu ấy cùng Dương Tử ngày nào cũng nắm tay nhau đi học,

cùng nhau ăn sáng, Dương Tử thường chở cậu ấy đi chơi. Anh nói xem, hai

người họ phải hạnh phúc hơn chứ?



-Nhưng chúng ta có việc hơn mấy chuyện kia của hai người họ.-Khiết Đạt cười xấu xa



-Là gì?



-Là này này...



Nói xong, Khiết Đạt đè Thi xuống giường, không chín chắn.



-Aiss... anh đừng có hở chút lại giở có được không? Đến lúc cưới nhau em sẽ không để mình lỗ đâu.



-Thi... trước sau vẫn cưới...



-Đó là sau này, bây giờ...



Thi nói, rồi phất tay. Khiết Đạt cũng rất nghe lời, bất mãn ngồi dậy.



Khiết Đạt lại ngồi nép vào thành giường, trùm chăn lại.



Thi khó hiểu, hỏi anh: "Anh làm sao vậy?"



-Anh đang vằn vặt lương tâm.



-Cái gì?



-Anh cũng đang xám hối. Bản thân anh đã gây ra tội gì lại gặp em.



-Anh... Vương Khiết Đạt...-Thi nghiến răng, sau đó giơ cao chiếc gối quăng thẳng vào anh



Không cần nói yêu, không cần thể hiện, chỉ cần hiểu nhau, biết đối phương cần điều gì là quá đủ.