Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 144 : Nữ chủ nhân trở về (lên sàn)

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng ngồi chăm chút chậu hoa oải hương bên cửa sổ, tâm trạng không

vui vẻ, mấy ngày nay Dương Tử thường xuyên không ở nhà, cả buổi tối

giành thời gian để dạy cô học cũng không có, đến chín mười giờ tối anh

mới quay trở về.



Cô đợi anh thì anh bảo không cần đợi anh nữa, mỗi lần anh về cô đứng

trên lầu nhìn anh, anh lên cầu thang cô chạy vào phòng len lén nhìn anh

vào phòng, rồi lại ngu ngốc đứng bên ngoài chờ anh tắt đèn mới an tâm về phòng.



Cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh lại không chịu nói cho cô nghe.



-Mày nói xem, Dương Tử anh ấy rốt cục đã có chuyện gì?-Hạ Đồng chống cằm nhìn chậu hoa



Hôm nay là chủ nhật mà anh cũng không ở nhà, sáng sớm đã ra khỏi nhà, cô còn không kịp cùng anh ăn sáng.



Không lẽ như người ta nói, con trai rất mau chán, chẳng lẽ anh đã chán cô rồi?



Một hồi chuông điện thoại vang lên, Hạ Đồng chán nản cầm điện thoại lên nghe:



-Alo.



[...Có rãnh không?...]-Lăng Hạo đầu dây bên kia hỏi



-Anh nói xem?



[...Đang ở bên cạnh Dương Tử sao? Anh không phiền em nữa...]



-Lăng Hạo, em rất rãnh. Anh có thể đưa em đi chơi không?



[...Được, anh đến đón em...]



-Vâng.



Hạ Đồng cúp máy, buồn bã đặt chậu hoa cạnh ô cửa sổ để hứng ánh sáng mặt trời, sau đó đi thay đồ chuẩn bị.



_Ting ting...



Hạ Đồng nghe tiếng còi xe liền mở cổng chạy ra, nhìn chiếc Volkswagen mui trần, khóe môi cong lên một đường tuyệt mĩ.



-Anh chạy tốc độ ánh sáng hay sao mà chỉ trong vòng năm phút đã đến rồi.-Hạ Đồng mở cửa lên xe ngồi, trêu



-Nếu không anh bị cho leo cây sao?-Lăng Hạo trên môi duy trì nụ cười



-Được rồi, chúng ta đi đâu đây?



-Trung tâm thương mại đi.



-Được, hôm nay em nghe anh hết.



Hạ Đồng cười rực rỡ dưới ánh nắng, che giấu tâm trạng thực sự của mình.



Lăng Hạo cho xe chạy đi, ánh mắt nhìn sang kính chiếu hậu nhìn cô, làm sao anh không biết cô đang buồn. Khi nghe giọng cô qua điện thoại anh

đã biết, lúc gặp cô thì anh cũng biết cô đang có tâm sự.



Trung tâm thương mại là một nơi phồn hoa, lúc nào cũng tấp nập người,
-Lần nào mà nhà chẳng nói vậy? Có phải anh giấu con gái ở nhà không?-Ân Di chỉ mặt anh, ánh mắt híp lại



-Anh... em đừng nghĩ bậy bạ.-Dương Tử bối rối



-Xem anh kìa, em nói giỡn thôi mà. Em không tin anh có cô nào khác ngoài em.-Ân Di bật cười, tiếp tục lựa trái cây



-Ừ.



Dương Tử hai tay nắm chặt, rất muốn nói rõ với Ân Di, nhưng mà không

thể mở lời. Anh yêu Hạ Đồng, đối với Ân Di chỉ là trách nhiệm, nhưng mà

anh không thể làm Ân Di thêm tổn thương, anh lại càng không muốn Hạ Đồng đau khổ thêm.



Anh nên làm sao cho thỏa đáng đây????????



-Lăng Hạo, anh xem, liệu Dương Tử có thích ăn táo không?



Một giọng nữ vang lên khá lớn, Dương Tử giật mình khi nhận ra giọng nói này.



-Dương Tử, hình như có người vừa nhắc tên anh và anh Lăng Hạo? Chẳng

lẽ anh Lăng Hạo cũng ở đây? Thế thì tốt quá, em đang muốn gặp anh ấy,

chắc anh ấy bất ngờ lắm.



Ân Di nghe được, muốn đi về phía phát ra giọng nói.



-Em nghe nhầm rồi, anh đột nhiên muốn mua cravat, em đi xuống tầng quần áo với anh đi.-Dương Tử vội kéo cô đi



-Hả? Nhưng em chưa lựa xong.



-Lát chúng ta lên lựa sau. Đây thôi.-Dương Tử gấp như trời sập tới nơi, liền kéo Ân Di đi, bỏ cả xe đựng đồ ở đó



Hạ Đồng cùng Lăng Hạo đến khu trái cây, thấy xe hàng ở đó, hiếu kì nhìn xe đồ.



-A, có người chọn áo giống chúng ta kìa.



-Là trùng hợp, kệ người ta đi, em lo chọn đồ của em kìa.-Lăng Hạo không chú tâm, giúp cô lựa trái cây



Khoảng mười phút sau, Dương Tử mới dẫn Ân Di quay lại tầng thức ăn, lấy xe đồ tính tiền để cô bán hàng gói lại.



Lại gấp gáp thúc giục Ân Di trở về biệt thự.



Nhưng mà có lẽ ông trời đã sắp xếp, đã muốn cho gặp cho dù trốn thế nào cũng không kịp.



Dương Tử nắm tay Ân Di đi ra thang máy, khẩn trương đi qua đại sảnh,

ai mà ngờ lại chạm mặt Hạ Đồng. Đáng lẽ Hạ Đồng đã ra tới bãi đậu xe,

lại sực nhớ bỏ quên đồ ở quầy thức ăn liền quay ngược trở lại. Không ngờ nhìn thấy cảnh này.



Hạ Đồng cầm gói đồ trên tay, nhìn hai người đối diện mình rồi nhìn bàn tay Dương Tử đang nắm tay Ân Di, ngây ngẩn một lúc.



Đến cả Lăng Hạo cũng khó tin, cho rằng là nhầm lẫn.



Đấy... đấy chẳng phải, là Ân Di sao?



Ân Di, vẫn còn sống!??