Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 145 : Cô tin

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Ân Di... cô ấy vẫn còn sống???



Hạ Đồng nhìn Ân Di cười rạng rỡ khoác tay Dương Tử, trong lòng dâng lên một hồi chua xót, trái tim vô cùng đau đớn.



Hóa ra những ngày gần đây anh không thể bên cạnh cô, là vì ở bên cạnh Ân Di.



Mày thật ngốc, mỗi ngày đều ngồi chờ đợi anh, mỗi ngày muốn cùng anh

ăn bữa cơm, nhưng mà trong lúc mày ở nhà mòn mỏi chờ, trong lúc mày ăn

cơm một mình, thì anh đang vui vẻ bên cô ấy.



-Lăng Hạo, là anh sao? Có phải thấy em anh bất ngờ lắm không?-Ân Di thấy Lăng Hạo vui vẻ nói



-Phải, rất bất ngờ... không phải...-Lăng Hạo chưa thể bình tĩnh lại được



Rõ ràng ba năm trước vụ tai nạn ca nô không tìm được Ân Di, cảnh sát cũng nói khả năng sống rất khó, vậy thì vì sao...?



-Lăng Hạo, anh muốn em chết lắm sao? Bây giờ em quay về rồi, mọi hiểu

lầm giữa hai anh cũng hóa giải đi, như lúc trước đều là bạn có được

không?



Ân Di khoác tay Dương Tủ rồi tay kia khoác tay Lăng Hạo, dáng người

nhỏ bé của Ân Di đứng giữa hai anh, gương mặt xinh xắn rạng rỡ nụ cười.



Hạ Đồng nhìn cả ba, gục đầu nhìn mặt đất, Ân Di vẫn còn sống, Ân Di đã quay về. Lâm Hạ Đồng cô mất hết rồi, tình yêu tình bạn đều mất. Chị ấy

lấy hết rồi, chẳng còn gì dành cho cô.



Lâm Hạ Đồng, mày thật đáng thương. Mày là đứa đáng thương nhất!!!



Dương Tử nhìn Hạ Đồng, ánh mắt khó xử cùng đau buồn, vì sao lại thành

ra thế này? Trách nhiệm quá lớn, làm anh cảm thấy rất mệt mỏi, nhiều lần muốn ở chỗ Ân Di chạy về nhà Chính, ôm lấy Hạ Đồng, chỉ thế thôi, nhưng anh lại không thể.



ÂN Di ngước nhìn Dương Tử, thấy anh nhìn Hạ Đồng, ánh mắt không đơn

thuần là nhìn mà ánh mắt anh chất chứa biết bao cảm xúc. Ân Di nghiêng

đầu nhìn Hạ Đồng cũng thầm đánh giá.



Nhìn cô gái này, từ trên đến dưới đều không có gì nổi bật, rất là bình thường. Nếu so sánh giữa cô gái này với cô thì cô chắc hẳn xinh đẹp

hơn.



Nhưng mà sao ánh mắt Dương Tử nhìn cô gái ấy lại khác lạ như thế,

không phải dùng ánh mắt anh nhìn Ân Di bây giờ, mà là ánh mắt của ba năm về trước.



Không lẽ...!???



-Cô ấy, là bạn anh sao?-Ân Di hướng về Hạ Đồng hỏi



Dương Tử hơi im lặng, cuối cùng cũng nói một tiếng: "Phải". Thật ra

anh muốn nói, cô ấy là Hạ Đồng, người con gái hiện tại anh yêu nhất.



Có thể người khác nhìn vào sẽ nói anh tham lam hoặc phụ bạc. Anh chấp

nhận, anh ở bên Ân Di thời điểm này hoàn toàn vì trách nhiệm với cô, còn ở bên Hạ Đồng là vì tình yêu thực sự. Có thể ba năm trước anh yêu Ân Di sâu đậm, đến không thể quên được. Nhưng ba năm sau, Hạ Đồng đã từng

bước thay thế Ân Di, làm tim anh lại biết đau nhói, biết vì một người mà đập mạnh mẽ.




-Kim Sa Sa.-lời nói của Ân Di có chút oán hận, hai tay siết chặt



Qủa nhiên, là Kim Sa Sa. Nếu thế thì cái chết của Tiểu Lạc cũng là cô ta làm. Kim Sa Sa, cô sẽ phải trả giá.



-Dương Tử cũng thật là, đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại. Cô gái Hạ Đồng đó là ai thế?-Ân Di nói sang chuyện khác



-Có thể bọn họ có chuyện để nói, kệ đi. Sớm muộn cậu ấy cũng về bên em thôi.



-Anh nói cũng đúng, bây giờ em đã tỉnh rồi, có thể cùng Dương Tử làm lại từ đầu.



-Ân Di...



Lăng Hạo định nói gì đó rồi thôi. Anh chẳng qua là kẻ ngoài cuộc, làm

sao can thiệp vào? Nếu Dương Tử chọn Ân Di hay Hạ Đồng, chắc chắn chẳng

ai không bị tổn thương.



-Anh không buồn chứ? Năm đó đều tại em mà anh...



-Không sao, em đừng chú ý đến.



-Lăng Hạo, anh có còn yêu em không?



Lăng Hạo im lặng hồi lâu, lại không biết nên trả lời ra sao? Nếu nói

còn yêu, thì là gạt người, nhưng nói không cũng là gạt bản thân.



Có thể tình cảm là thứ mơ hồ nhất, bản thân người đó thật sự yêu ai

không phải chỉ do cảm giác, do mình nói, mà là do chính con tim mình nói với mình, đáng tiếc con tim anh lại quá vô dụng.



Anh từng yêu Ân Di, rồi lại yêu Hạ Đồng... mọi thứ đều rất mơ hồ, không rõ ràng.



-Em chỉ hỏi cho vui thôi, anh đừng để ý.



Ân Di cười xuề xòa quơ chiếc muỗng.



-Ân Di, em đã bao giờ yêu anh chưa?-Lăng Hạo trầm giọng nói



Ân Di sững người, không biết là Lăng Hạo đang nói đùa hay là thật?



Yêu Lăng Hạo!?? Huỳnh Ân Di cô, có yêu Lăng Hạo hay không?



-Trễ rồi, anh đưa em về.-Lăng Hạo không chờ câu trả lời của Ân Di, đứng lên



Ân Di cũng đứng dậy, trong lòng rối ren. Không phải, Dương Tử mới là người cô yêu...



Cô gái đi trên lề đường của con đường tấp nập người xe cộ, cô gái đội

chiếc nón kết trắng đơn giản, đeo chiếc khẩu trang y tế. Lần này thoát

chết, cô nhất định để cô ta bị trừng trị thích đáng.



Ánh mắt xanh biếc sáng quắc, hiện hữu toàn thù hận.