Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 152 : Như người vô hình

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng cùng Ân Di đi vào phòng bếp thì thấy Dương Tử và Ân Di ngồi

đối diện nhau, sắc mặt cả hai đều băng lãnh, trên bàn ở giữa là chiếc

nồi lẩu đang được đun sôi tỏa mùi nghi ngút, những chiếc dĩa đựng cá,

thịt bò, tôm, mực, rau nằm bên cạnh.



Ân Di buông tay đang kéo tay Hạ Đồng ra, chạy tới kéo ghế ngồi bên cạnh Dương Tử.



Hạ Đồng khẽ nắm vạt áo, hít một hơi đi đến ngồi cạnh Lăng Hạo.



-Không phải hai anh định ăn lẩu trong bộ mặt này chứ? Em đã từng nói hai anh phải vui vẻ cơ mà.-Ân Di tỏ vẻ không vui



Dương Tử và Lăng Hạo khẽ liếc mắt sang Ân Di, miễn cưỡng ép mình không dùng vẻ mặt băng lãnh nữa.



Hai anh không hiểu, vì sao Ân Di lại muốn ăn lẩu, lại còn chỉ có bốn người họ?



-Nước sôi rồi ăn đi.-Lăng Hạo ngồi thẳng người cầm đũa lên gắp miếng cá bỏ vào nồi lẩu đang sôi sùng sục



Dương Tử vươn tay cầm hộp pizza bên cạnh đưa đến trước mặt Hạ Đồng. Hạ Đồng mặt nãy giờ méo sẹo thấy anh đưa hộp pizza đến trước mặt.



Hạ Đồng vừa vui mừng vừa kinh ngạc ngước mặt nhìn anh.



-Tại sao lại đưa pizza cho Hạ Đồng?-đồng loạt cả Ân Di và Lăng Hạo đều thắc mắc lên tiếng



-Hạ Đồng vốn dị ứng với đồ biển.-Dương Tử ngắn gọn trả lời



-Vậy sao? Hạ Đồng anh chưa từng nghe em nhắc đến?-Lăng Hạo quay sang nhìn cô



-À, tại em thấy không có gì quan trọng.-Hạ Đồng khẽ xua tay sau đó mở hộp bánh pizza ra



Hạ Đồng còn nhớ chuyện cô bị dị ứng với đồ biển chỉ có một mình Dương

Tử biết, lúc ấy cô đến đây chưa được một tháng nữa là, vậy mà đến bây

giờ anh vẫn còn nhớ.



Môi không tự giác mà nở nụ cười, trong lòng len lỏi cảm giác ấm áp.



Ân Di sắc mặt có chút tối đi, nhưng nhanh chóng trở lại vui vẻ như ban đầu, sau đó gấp một miếng mực đã được nhúng chín gắp vào chén Dương Tử, cười ngọt ngào nói: "Anh ăn đi."



Dương Tử cầm đũa gắp miếng mực trong chén do Ân Di gắp cho mình bỏ vào miệng, sau đó cong lên thay cho lời nói.



-Lâu lắm rồi chúng ta mới có thể nói cùng nhau ngồi ăn nói chuyện, em

vẫn còn nhớ lúc mới vào trường được vài ngày thì...-Ân Di nói, làm mặt

quỷ nhìn Lăng Hạo



-Em nhìn anh làm gì? Lại định nói gì anh nữa đây?-Lăng Hạo dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Ân Di



-Anh có còn nhớ vì muốn em tin tưởng anh thật sự muốn làm bạn với em

mà anh...-Ân Di cười xảo huyệt lại liếc sang nhìn Dương Tử



-Này, này... cái đó là do anh còn trẻ không suy nghĩ kĩ nên mới nông

nỗi nghe theo lời em.-Lăng Hạo vội gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng

Ân Di hòng bịt miệng



-Hmm... lúc đó em thật sự cười chết, anh dám đứng trước mặt mọi người

mà nói anh yêu Dương Tử... haha... mỗi lần nhìn anh em lại nhịn cười

không được.-Ân Di nhai miếng thịt bò Lăng Hạo nhét vào miệng mình, lại

cười khằng khặc



-Aiss... em đúng là, rõ ràng em trêu anh, còn nhắc đến?-Lăng Hạo mặt

đen như than, chuyện này có chết anh cũng không quên, nhắc lại thật là

mất mặt


-Ba biết con sẽ không đồng ý, con yêu thiếu gia nhỏ ở đó đúng không?

Nhưng mà ba vẫn sẽ đợi con quyết định lại. Bất cứ lúc nào ba cũng sẽ sẵn lòng giúp con.-Mạch Gia Vĩnh cười hiền hậu



-Tôi yêu ai là chuyện của tôi, tôi sẽ không đồng ý với điều kiện của

ông, xin phép.-Hạ Đồng có chút bực mình, nói xong liền cầm cặp bỏ đi



-Con gái, tình yêu không đơn giản như con nghĩ đâu.



...



Hạ Đồng rời khỏi Cake World thì đến trường, trong đầu nghĩ đến câu nói của Mạch Gia Vĩnh, bản hợp đồng này có phải đến lúc kết thúc không?



Hạ Đồng vào lớp, ngồi vào chỗ của mình, tâm tư rối bời.



-Hạ Đồng, xảy ra việc gì sao? Sắc mặt cậu không tốt?-Bạch Mai quay xuống nhìn sắc mặt rất kém của cô hỏi



-Không lẽ cậu ấy biết?-Thi nói nhỏ với Bạch Mai nhưng mà Hạ Đồng loáng thoáng nghe được



-Mình không sao. Thi, cậu nói mình biết? Biết gì?-Hạ Đồng mặt nhâu lại



-Cái này... à tớ nghe nói cậu đã gặp lại ba mình phải không?-Thi lặp tức lách sang chuyện khác



-Phải. Ông ấy muốn giúp mình kết thúc hợp đồng nhưng tớ chưa đồng ý.-Hạ Đồng trong lời nói toàn ưu phiền



-Ý kiến đó không tồi, cậu đồng ý đi.



-Đúng rồi, tớ thấy kêu ba cậu giúp cậu kết thúc hợp đồng đi, mắc công...



Cả hai rất tán thành đề xuất của Mạch Gia Vĩnh, mà Thi đang nói giữa chừng thì dừng lại hẳn.



-Mắc công cái gì? Hai cậu hôm nay lạ lắm? Có phải giấu mình gì

không?-Hạ Đồng dự cảm cả hai đang che giấu gì đó mà không cho cô biết



-Không có, không có.



Cả hai vội lắc tay lắc đầu lia lịa, nhìn qua đã biết có điều mờ ám.



-Hai cậu xem mình là bạn thì mau nói cho mình biết đi.-Hạ Đồng nghiêm túc nhìn cả hai hỏi



-Cái này... Thi cậu nói đi.



-Sao lại là mình chứ? Cậu nói đi.



Cả hai không ai chịu nói đẩy qua đẩy lại.



-Hạ Đồng, hứa với tớ... tớ nói xong câu không được... vì kích động mà...



Thi hơi ngập ngừng, dường như có gì đó vướng ngay cổ họng làm Thi rất khó mở lời.



-Mình ổn mà, cậu nói đi.-Hạ Đồng hít một hơi, nhìn thái độ của Thi làm cô biết chuyện Thi sắp nói không hề đơn giản



-Thật ra, lúc sáng... Khiết Đạt nói với mình, là, là sáng nay cả Dương Tử cùng Ân Di không đến trường học... là vì... là vì đến chỗ của chủ

tịch Dương, còn nghe được... chủ tịch Dương muốn...



-Cậu đừng nói rồi ngừng nữa, nói luôn đi tớ không sao cả.



Miệng nói không sao nhưng trong lòng cô đang rất lo sợ, không ngừng run rẩy.



Thi hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Hạ Đồng nói: "Nghe nói ông ấy muốn Dương Tử và Ân Di đính hôn với nhau."