Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 151 : Ba

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Bầu trời phủ màu xanh thẫm, tòa nhà cao ngất toàn bộ đều làm bằng cửa

kính tấp nập người ra kẻ vào, ai ai gương mặt cũng sáng ngời sang trọng. Trong hội trường buổi đấu giá cũng đã bắt đầu, ghế cũng đã bị ngồi hết.



Bà Khuê cùng Cao lão gia ngồi ở vị trí đầu, sợi dây chuyền Bán Nguyệt

này thật sự rất tinh tế, bà Khuê vừa nhìn thấy qua màn ảnh tivi đã thích ngay, cái tên Bán Nguyệt đều là do mặt của sợi dây chuyền, mặt của sợi

dây chuyền là nửa mặt trăng, toàn bộ đều làm bằng kim cương trắng trong

suốt có kích thước bằng nhau, ánh sáng của những viên kim cương sáng lấp lánh ngay cả trong bóng đêm cũng bị ánh sáng của nó làm chói mắt. Sáng

cứ như mặt trăng trên trời cao.



-Đây là số của em, chỉ cần em thích, bao nhiêu tiền anh cũng trả.-Cao lão gia đưa biển số cho bà Khuê



Bà Khuê cầm lấy, từ lúc gặo Cao lão gia đến giờ, ông luôn quan tâm bà

hết mực, chưa bao giờ xem thường xuất thân của bà, ngay cả đứa con gái

Hạ Đồng của bà, ông cũng rất quan tâm, ông còn đưa ra đề nghị sẽ giúp

trả số nợ cho Hạ Đồng không cần ở nhà Chính nữa, nhưng mà bà không dám

nhận, ông quá tốt, làm bà thấy rất áy náy.



Mạch Gia Vĩnh ngồi ở hàng ghế phía sau, cách chỗ bà Khuê và Cao lão gia khoảng hai hàng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bà.



Mạch Huân lại không ngồi cạnh ông, ngồi phía trên ông cách bà Khuê một hàng. Bởi vì anh là ca sĩ, ba anh lại không muốn bị chú ý nên không còn cách nào khác không thể ngồi cạnh ông.



-Xin kính chào tất cả các vị đã đến tham gia buổi đấu giá sợi dây

chuyền Bán Nguyệt ngày hôm nay. Sau đây mời nhà thiết kế ra sợi dây

chuyền đem sợi dây chuyền Bán Nguyệt ra.-người dẫn chương trình đứng

trên khán đài, cầm micro nói lớn



Lời ông vừa dứt, một người con gái trẻ trung, thoạt nhìn là người nước ngoài, chắc là người Nga.



-Giá khởi điểm một trăm triệu.-người dẫn chương trình tiếp lời



-Một trăm năm mươi triệu.



-Hai trăm triệu.



-Ba trăm triệu.



Từng đợt người vẫn liên tục giơ chiếc bảng số lên để lên giá, bà Khuê đắn đó một lúc cuối cùng giơ bảng: "Bốn trăm triệu."



Mạch Huân thấy bà Khuê đã bắt đầu hành động, khóe môi hơi cong lên,

sau đó giơ bảng lên, giọng nói lưu loát: "Năm trăm triệu."



Bà Khuê quay đầu nhìn Mạch Huân, sợi dây chuyền này thật đẹp, nhưng mà nếu trả giá nữa thì số tiền sẽ rất cao, mặc dù Cao lão gia nói cứ việc

trả giá nhưng trong lòng bà cũng biết chừng mực.



Cao lão gia nhìn ba luyến tuyến sợi dây chuyền, cũng thấu hiểu tâm tư

của bà, sau đó cầm tấm bản trên tay bà, giơ cao: "Sáu trăm triệu."



-Không cần mua đâu, em hết thích rồi.-bà Khuê giật mình nói



-Miễn em thích là được.



Khó mà có thể tìm được một người bạn tri kỉ, càng khó hơn chính là khó tìm ra một giai nhân tri kỉ.



-Một tỷ.
Khi ông biết bà đang sống ở đây, ông liền từ Mỹ bay về Việt Nam, nào ngờ lại hay tin bà đang là Cao phu nhân.



Đúng là trớ trêu!!! Chỉ có thể nói là có duyên nhưng mà không có phận!!!



Mạch Huân nghe xong, tim có chút nhói lên, một phần là vì câu chuyện

của cha mình, nhưng quan trọng hơn chính là anh biết được... Hạ Đồng là

em cùng cha khác mẹ của mình.



-Cha, vậy còn Hạ Đồng?-Mạch Huân bình tĩnh tâm hỏi



-Hạ Đồng? Là ai?-Mạch Gia Vĩnh khẽ nhíu mày



-Cha không biết? Con nghe cô gái này gọi bà Khuê là mẹ, nhưng không

phải con của Cao lão gia, vì Cao lão gia chỉ có một đứa con trai là Cao

Đình Hiên.



-Con nói sao? Nói vậy...



Mạch Gia Vĩnh nghe con trai mình nói càng ân hận tự trách hơn, thì ra

khi ông bỏ đi bà đã mang thai đứa con của ông. Vì sao lại không nói cho

ông biết? Suốt bao năm qua chắc bà đã chịu khổ nhục nhiều lắm.



-Khuê, tôi nên làm sao bù đắp cho em và con đây?



Hạ Đồng ngồi trong phòng tưới nước cho chậu hoa oải hương, một quyết

định sai lầm cũng dễ dàng đưa con người ta lún vào hố sâu, mang một vết

nhơ trên người muốn bôi xóa cỡ nào cũng vậy. Mẹ cô nói đừng như bà, trao hết tất cả mọi thứ cho người con trai mình yêu, kết quả người thiệt

thòi chỉ là bản thân mình.



Lúc đầu cô không hiểu, về sau trải qua rồi mới biết, muốn xóa bỏ cũng

không được, trong lòng mang theo một hình bóng không lưu mờ, như định

mệnh ràng buộc lẫn nhau.



_Cốc cốc



Hai tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Đồng quay đầu nhìn ra cửa, thấy Ân Di đứng ngay cửa.



-Chị Ân Di...



Hạ Đồng vội đứng lên nhìn Ân Di, đã tối rồi Ân Di còn qua phòng cô làm gì chứ?



-Chị định lên hỏi em, có xuống ăn lẩu không? Lăng Hạo cũng đến.-Ân Di đôi môi ẩn hiện nụ cười, hỏi



-Sao ạ? Em...



Hạ Đồng vẫn chưa nghe rõ lời Ân Di, có phải cô nghe nhầm không đây? Ân Di bảo cô xuống ăn lầu mà còn có Lăng Hạo sao?



-Không lẽ lại mất phần em, mau xuống thôi.-Ân Di không đợi cô đồng ý hay không đã nắm tay cô kéo đi



-Em...



Hạ Đồng bất đắc dĩ để Ân Di kéo đi, trong lòng lại bồn chồn, dường như có điều gì đó không hay sẽ đến.