Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 150 : Mạch huân

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Tối đến, Hạ Đồng ngồi trên giường, co ro ôm đôi chân của mình, đầu gác lên đầu gối. Hôm nay đúng là chẳng ra gì mà.



"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng cô được mở ra, Hạ Đồng không ngước

nhìn là ai vào, trong lòng cô cũng biết chỉ có anh mà thôi.



Tiếng bước chân chậm rãi vang lên đều đều, xung quanh cô liền bị hơi

ấm của người con trai bao quanh. Bên giường bị lún xuống, Dương Tử khẽ

thở dài, than nhẹ:



-Sao không qua phòng anh? Vẫn còn giận anh sao?



Hạ Đồng nâng đầu lên ngước mắt nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng:



-Hôm nay em mệt, không muốn học.



-Sắp đến kì thi rồi.



-Em mệt lắm, anh ra ngoài đi.



Hạ Đồng tâm tình ngoài không vui vẻ ra thì là rất rất không vui vẻ. Cô thật sự không hiểu, vì sao hết lần này đến lần khác anh luôn làm cô

nuôi hi vọng, có được niềm hi vọng rồi lại lấy nó đi mất, làm cô trở tay không kịp cuối cùng chỉ mang nhiều thương tích đau đớn.



-Chuyện lúc sáng, anh tin em.



Dương Tử trầm ổn lên tiếng, lời này là anh thật lòng nói, lúc sáng là

vì không có chứng cứ xác minh là Nguyên Nhã gây sự, vả lại Hạ Đồng đánh

người trước, nhìn vào ai có thể tin là Nguyên Nhã kiếm chuyện.



Cho dù anh nói anh tin cô thì chắc chắn sẽ có người cho rằng anh thiên vị, vả lại là Ân Di muốn anh lấy lại công bằng, Hạ Đồng trong thế bị

động, dù làm thế nào vẫn không giúp được cô, chỉ sợ làm cô bị mọi người

khinh bỉ nói cô dựa thế vào anh.



-Có quá muộn không? Lúc sáng, em chờ anh nói ba từ này, cuối cùng em

chờ được nhưng mà anh lại thêm từ nhưng. Nói trắng ra là anh cũng không

thể tin em.



Lòng cô bây giờ rất lạnh, cả người tê dại không còn cảm giác nào. Phải chi cô mạnh mẽ một chút, thông minh một chút, thì đối với lời tuyên

chiến của Ân Di cô không cần phải lo sợ, đối với sự thân bất do kỷ của

Dương Tử thì cô không phải đau lòng.



-Xin lỗi, là anh không tốt, anh nói sẽ không làm em đau lòng nhưng

ngược lại làm em đau lòng nhiều nhất lại là anh. Lúc sáng anh có đuổi

theo em nhưng mà... anh cũng có xem lại camera, chứng minh em vô tội.



Lời nói của Dương Tử như nhát dao đâm thẳng vào tim cô, Hạ Đồng hé răng cười lạnh, sau đó cười thành tiếng.



-Hóa ra, anh có đuổi theo em nhưng vì chị Ân Di nên không đuổi theo. Hóa ra, anh phải xem camera mới tin em.



Cô còn muốn nói: "Hóa ra, từ trước đến giờ đều là cô ngộ nhận!!!" nhưng mà lại không thể nói.



Dương Tử giật mình, anh không ngờ câu nói của anh lại làm cô tổn

thương, trong lòng không ngừng tự trách bản thân mình, sau đó vươn tay

ra ôm lấy cô vào lòng.



-Không phải, không phải... anh... thật ra...



Dương Tử câu nói không hoàn chỉnh, lòng anh đã phiền muộn lắm rồi, bây giờ càng thêm rối ren.



Hạ Đồng không đẩy anh ra, im lặng để anh ôm mình, cũng im lặng tận

hưởng hơi ấm từ người anh, cảm giác an toàn của anh mang lại. Cho cô

tham lam một chút đi, một chút thôi cũng được...


-Mạch Huân, tôi phải đi rồi, tạm biệt anh.-Hạ Đồng không muốn Dương Tử hiểu lầm liền đứng lên tươi cười nói



-Hẹn gặp lại, à tôi cũng muốn cô biết, không phải người con trai nào

cũng yêu qua vẻ bề ngoài, có khi có trường hợp ngoại lệ thì sao?



Mạch Huân cũng đứng lên, nở nụ cười sáng lạng.



-Tôi biết rồi, có duyên gặp lại.-Hạ Đồng vui vẻ đáp lời, sau đó bước tới Dương Tử



Dương Tử không nói gì, chỉ tặng ánh mắt đen chứa đầy băng lạnh cùng

sắc nhọn cho Mạch Huân rồi dùng tay ôm bả vai cô bước lên chiếc taxi vừa kêu.



Mạch Huân khóe môi giần giật, làm sao một cô bé như Hạ Đồng lại quen

cháu trai được cưng chiều nhất của chủ tịch tập đoàn Thiên Tử chứ?



Dương Tử... cái tên này anh đã sớm nghe, đến hôm nay mới gặp, bắt quá

chỉ là cậu con trai mười tám tuổi, thua anh đến hai tuổi.



Mạch Huân vẫn đang cười thì khóe môi cứng đờ, không lẽ... người con trai Hạ Đồng nói là Dương Tử???



...



Trên taxi, cả Hạ Đồng và Dương Tử đều không nói gì, im lặng nhìn ra

cửa sổ, trong xe mặc dù đã bật điều hòa nhưng mà vẫn cảm thấy rất lạnh,

lạnh như đang ở gần tảng băng.



-Hắn ta là ai?-Dương Tử có vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng tràn đầy lửa giận



-Là người lạ vô tình gặp, thấy hợp nên nói chuyện.



Hạ Đồng đáp, ngay sau đó quay đầu nhìn anh, ý cười trên môi rất sâu: "Anh ghen???"



-Em rất thích anh ghen? Nếu em muốn thế thì em đã được như ý.-Dương Tử vẫn nhìn ra ngoài, ánh mắt hiện hữu toàn sắc lạnh



Hạ Đồng nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, cười hòa hoãn nói: "Lời

em nói là thật, em vô tình gặp anh ta thấy hợp nên nói chuyện. Không

phải, anh lại không tin em chứ?"



Dương Tử chấn kinh, lặp tức quay đầu nhìn cô.



-Anh tin em. Nhưng mà anh không thể nhịn được nhìn em khi nãy nói chuyện vui vẻ với tên đó. Nụ cười của em, chỉ dành cho anh.



Dương Tử nói bàn tay chạm vào môi cô, lời nói bá đạo như tuyên bố chiếm hữu.



Hạ Đồng có chút buồn cười, sau đó lắc đầu nói: "Đúng là không chịu nổi tính ngang ngược của anh."



Dương Tử khoe môi cong lên một đường đẹp say lòng người, sau đó không nói không rằng dán môi mình lên môi cô.



Hạ Đồng bất ngờ, muốn đẩy anh ra, ở trên xe còn có tài xế a, làm như vậy thực sự rất xấu hổ.



Nhưng mà Dương Tử không để ý, bàn tay cố trụ sau gáy cô, không kiêng

dè cạy hàm răng trắng đều của cô ra, chiếc lưỡi nóng bỏng tiến sâu vào

trong, tùy ý càn quét.



Tài xế cũng rất hiểu chuyện, chỉ lo lái xe không dám nhìn màn này.



Bên ngoài thấp thoáng nhìn thấy hai người trong xe đang cuồng nhiệt

hôn nhau, nụ hôn này như bù đắp những ngày qua cho bọn họ.