Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 149 : Ngay cả anh cũng không tin cô

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Từ trước đến giờ, em chưa hề yêu tôi, thì lấy lí do gì tôi lại ngoan cố yêu em.



***



-Lâm Hạ Đồng tôi cái gì cũng không hơn Huỳnh Ân Di nhưng tôi dám đứng trước mặt cô nói rằng, tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di.



Hạ Đồng không do dự nói ra câu này, lời nói là thật tâm, còn là

câu trả lời cho lời tuyên chiến của Ân Di. Ân Di nói sẽ giành Dương Tử

vì Ân Di tình yêu của Ân Di giành cho Dương Tử còn hơn cả cô, vậy thì cô nói cô yêu anh không thua kém Ân Di, nếu Ân Di muốn giành lại Dương Tử

cô cũng không buồn gì, quyết định yêu ai đều do Dương Tử chọn cả.



-Mày nói vậy tưởng sẽ có người tin sao? Dù mày cố gắng cũng không có

được tình yêu của Dương Tử, mày chỉ là kẻ thay thế thôi.



_Bốp



Nguyên Nhã vừa dứt câu thì liền ôm trọn cái tát của Hạ Đồng. Nguyên Nhã trợn mắt nhìn Hạ Đồng, không nói được gì.



Nói cô thế nào cũng được, nhưng đừng nói cô là kẻ thế thân, kẻ giúp

Dương Tử mua vui trong những ngày thiếu vắng Ân Di, vì như thế cô rất

sợ, sợ Dương Tử chỉ xem mình là kẻ thay thế, anh không yêu cô.



-Sao? Bị tao nói trúng rồi hả? Mày chỉ là kẻ thay thế vị trí Ân Di mà thôi, bây giờ Ân Di quay về rồi mày còn không tự động biến mất.-Nguyên

Nhã cười một tràng hả hê tiếp tục công kích



Hạ Đồng giơ cao tay định tiếp tục tát Nguyên Nhã thì từ xa đã có giọng nói ngăn cô lại: "Dừng tay."



Mọi thứ như ngưng đọng, Hạ Đồng nhìn Ân Di khoác tay Dương Tử đi vào, rồi Ân Di bỏ tay ra chạy tới chỗ cô, Dương Tử cũng đi lại.



Nhìn vào, chẳng ai nói là Lâm Hạ Đồng cô bị ăn hiếp cả, mà Nguyên Nhã mới là người bị ăn hiếp.



-Em không sao chứ?



Cô cứ tưởng Ân Di sẽ hỏi mình nào ngờ câu hỏi ấy lại dành cho Nguyên

Nhã. Trong mắt Ân Di, không thể xem cô là kẻ tốt sao? Hay là chị ấy chỉ

tin vào bằng chứng trước mặt?



-Hạ Đồng cô ta rất quá quắc, em thấy chị trở về sợ cô ta sẽ buồn

chuyện Dương Tử một ngày nào đỏ bỏ rơi cô ta, nên em lại hỏi han. Nào

ngờ cô ta lại hất cả phần cơm vào người em, còn nói chị trong mắt cô ta

chẳng là gì cả, Dương Tử chỉ yêu một mình cô ta.



Đúng là trắng trợn!!! Chuyện đen cũng bị Nguyên Nhã nói lại thành

trắng. Cô từ người tốt cũng bị cô ta nói thành kẻ có lòng dạ hẹp hòi...



-Không đúng, không đúng... cô ta rõ ràng nói sai sự thật...



-Đúng vậy, Nguyên Nhã là kẻ gây sự trước... chúng tôi có thể làm chứng.



Thi cùng Bạch Mai bất bình phản ánh, lại tức thay cho Hạ Đồng.
-Ân Di, khi em nói là do Dương Tử nuông chiều Hạ Đồng thì em có biết cô ấy rất đau lòng không?



-Em nghĩ sao thì nói vậy? Lúc đó nhân chứng vật chứng đều có đủ.



-Em nên tin anh, Hạ Đồng và em đều rất lương thiện, nhưng cô ấy không thông minh bằng em, không thể thắng nổi em đâu.



-Lăng Hạo... anh đã không còn như trước.



-Bởi vì Hạ Đồng dạy cho anh cách bao dung. Yêu một người không nhất

thiết phải có, chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc, thì mình cũng sẽ hạnh

phúc thôi.



Lăng Hạo quăng điếu thuốc xuống giẫm lên nát, lời nói là thật tâm.



-Anh từng yêu em, vậy mà... anh không nghĩ đến cảm giác của em, thẳng thừng làm em đau lòng.



-So với những lời nói này của anh, thì Dương Tử đã cho Hạ Đồng rất

nhiều lời nói làm Hạ Đồng đau lòng hơn cả em. Em có biết, có lần Dương

Tử nói cậu ta không hề yêu Hạ Đồng, là đùa giỡn với Hạ Đồng, Hạ Đồng rất đau khổ, nhờ anh giúp cô ấy hủy hợp đồng với tập đoàn Thiên Tử, nhưng

mà lại bị Dương Tử ngăn lại. Nếu là em, em cũng biết câu nói đó làm em

đau lòng chừng nào rồi.



-Bởi vì trong lòng Dương Tử còn có em. Hạ Đồng chỉ là người đến sau.-Ân Di vẫn bướng bỉnh



-Em sai rồi. Không thể phân biệt ai đến trước đến sau, chỉ có yêu và

không yêu. Dương Tử không thể quên em, ba năm sống trong thế giới riêng

của mình, cả anh cũng thế, nhưng mà từ khi Hạ Đồng xuất hiện thì mọi thứ xung quanh của anh cả Dương Tử từ một màu đen xám xịt bỗng có đủ màu

sắc.



-...



-Hạ Đồng dạy anh và Dương Tử cách vui vẻ để sống, cách bao dung rộng

lượng, biết tha thứ, cả tâm tư tình cảm, đặc biệt là cảm giác hạnh phúc, đau đớn khi yêu. Ba năm nay, bọn anh đã sống tách biệt với thế giới,

trong tim chôn vùi những mảnh kí ức buồn kia, là Hạ Đồng đến xoa dịu nỗi đau của cả hai, mang nụ cười đến cho cả hai. Ân Di, đáng lý em phải vui khi thấy bọn anh vui vẻ hạnh phúc chứ?



Ân Di nghiêng đầu nhìn Lăng Hạo, mím chặt môi. Vui vẻ hạnh phúc sao?

Làm sao có thể khi người làm cả hai vui vẻ hạnh phúc không phải là cô,

mà là người con gái khác.



Cho dù Ân Di rộng lượng đến đâu, thì cô cũng là con gái. Cũng ghen

tuông đố kị, không thể nhìn người con trai của mình hạnh phúc bên người

khác.



-Em không thể, em sống đến bây giờ chỉ vì Dương Tử. Em sẽ không bỏ cuộc, sẽ giành lại anh ấy.



Nói xong, Ân Di quay đầu bỏ đi.



Lăng Hạo không kéo Ân Di lại, cũng không nói gì thêm, im lặng nhìn Ân Di bỏ đi, ánh mắt lại thêm ưu buồn.