Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 148 : Tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Vì câu nói tối qua của Ân Di làm cả đêm Hạ Đồng không ngủ được, cứ mở to mắt nhìn trần nhà, bên tai vẫn nghe câu nói đó.



Như thế có được xem là tuyên chiến không? Ân Di sẽ giành lại Dương Tử

từ tay cô, nói sao thì trong lòng Hạ Đồng cũng rất lo sợ.



Hạ Đồng bước dọc trên hành lang, thất thần bước từng bước nặng trịch, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói đó.



Đột nhiên bước chân cô dừng lại, nhìn ra cửa kính thấy trước cổng có

rất nhiều học viên bu lại. Hạ Đồng nhìn chiếc Ferrari dừng trước cổng,

nhìn hai người bước từ trong xe ra, trong lòng càng thêm co thắt.



Dương Tử cùng Ân Di từ trong xe đi ra, khuôn mặt Ân Di lúc nào cũng

rạng rỡ nụ cười, Dương Tử khuôn mặt vẫn đẹp say lòng người như thế.



Sáng nay đáng lẽ cô đã cùng Dương Tử đến trường, chỉ vì... chỉ vì Ân Di.



Không lẽ lời Ân Di nói tối qua là thật? Aiss... mày thật ngốc mà, có ai lại nói những lời đó mà là đùa giỡn chứ?



-Haiz... mình nên làm sao đây?



Hạ Đồng vẫn nhìn cả hai bên dưới, Ân Di khoác tay Dương Tử bước đi trong lời nói xôn xao của những học viên.



-Ân Di vừa quay về đã quên cậu, đúng là kẻ bạc tình.



Từ xa, Thi cùng Bạch Mai đi lại phía cô, lời nói mỉa mai.



-Hạ Đồng đừng trách mình, nói thật Dương Tử và Ân Di dù sao hai người

họ cũng từng... người ta nói tình cũ không rủ cũng tới...



Bạch Mai có chút ngập ngừng, dù sao nói ba lời này cũng chỉ là Hạ Đồng buồn thêm nhưng mà không nói thì không được.



-Bạch Mai nói phải, nếu cậu không biết cách nắm giữ Dương Tử, sớm muộn Ân Di cũng giành lại cho xem.-Thi tiếp lời



Là người bạn của cô, cả hai đều không muốn nhìn cô phải đau khổ, nhưng mà cái câu "Tình cũ không rủ cũng tới" bao giờ cũng đúng. Ân Di từng là người yêu cũ của Dương Tử, cho nên nói Ân Di quay lại muốn nối tiếp

tình xưa cũng là hợp lí, vả lại Dương Tử từng yêu Ân Di sâu đậm... bọn

họ chỉ sợ Hạ Đồng lại bị bỏ rơi.



Đối với lời của Thi và Bạch Mai, Hạ Đồng hoàn toàn không có gì để nói, lời của Thi và Bạch Mai không phải là không có lí, với lại tối qua Ân

Di tuyên chiến với cô, nói không lo bị giành mất Dương Tử thì là gạt

người, gạt bản thân.



-Về lớp thôi, không thôi bị cô la đó.-Hạ Đồng buồn bả trong lòng, nói



-Hạ Đồng, tiết đầu là tiết tự học. Bây giờ cậu chạy khắp trường chẳng ai la cậu.



-Vậy sao? Tớ đi xuống thư viện, cậu đi không?-Hạ Đồng cười trừ



-Không lên phòng hội trưởng sao?-Bạch Mai bâng quơ hỏi



-Bây giờ chắc anh ấy đã vào tiết, mình không muốn làm phiền. Hai cậu

có đi cùng không?-Hạ Đồng đối với lời châm chọc của Bạch Mai không để ý
-Mới sáng sớm sao lại có tiếng chó sủa nhỉ?-Thi liếc Nguyên Nhã, cười cợt nói



-Mày... mày đừng ỷ có anh Khiết Đạt là bạn trai mày thì mày lên mặt. Sớm muộn cũng như bạn mày thôi.-Nguyên Nhã khinh bỉ nói



-Mày...



Thi tức đến đỏ mặt, định đứng lên thì đã bị Hạ Đồng ngăn lại.



-Ăn đi, cứ kệ cô ta.



-Ây, có người sợ rồi kìa. Cái gì Ân Di cũng tốt, còn mày cái gì cũng

không hơn được người ta, Dương Tử đã bỏ rơi mày rồi.-Nguyên Nhã thấy cô

không cãi lại thừa thế nói tiếp



-...



-Đúng là tội nghiệp, cứ tưởng một bước thành phượng hoàng không ngờ Ân Di lại trở về, nói sao thì tao cũng rất tội cho mày, thôi vầy đi, tao

có món quà cho mày, mày ăn từ từ.



Nguyên Nhã khinh khỉnh nói, sau đó cầm lon coca trên tay đổ vào phần cơm của Hạ Đồng.



-Nguyên Nhã, mày đừng có quá đáng.-Bạch Mai nhịn không được nữa



-Ôi, làm sao đây, tao định rót vào ly nước cho mày lại rót nhầm vào

phần cơm, xin lỗi nha.-Nguyên Nhã bày ra bộ mặt không cố ý, sau đó cười

hả hê



Đám học viên xung quanh cũng cười khúc khích, tâm trạng vẻ hài lòng.



-Đã xong chưa?-Hạ Đồng ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ, nhìn Nguyên Nhã



-À, còn cái này, tao tốt bụng nhắc mày, Ân Di quay về rồi mày chẳng

còn là gì cả, đừng có suốt ngày lẽo đẽo theo Dương Tử. Nếu không tự mày

rước nhục nhã.-Nguyên Nhã làm như có lòng tốt nhắc nhở cô



-Cảm ơn, tôi cũng có quà cho cô.



Hạ Đồng khách sáo đáp, sau đó đứng lên cầm phần cơm của mình bị Nguyên Nhã đổ coca vào không buồn hất vào người cô ta.



-Aaa, con khốn... mày làm gì thế?



Không đề phòng cô ta bị cô hất trúng cả người dơ bẩn, hét lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.



-Hay lắm, Hạ Đồng.



Cả Thi và Bạch Mai đều khoái chí ủng hộ khi Hạ Đồng làm như thế.



-Lâm Hạ Đồng tôi cái gì cũng không hơn Huỳnh Ân Di nhưng tôi dám đứng

trước mặt cô nói rằng, tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di.