Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 154 : Tình cờ

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng trở về nhà Chính, bà quản gia cùng chị Ly đều hay biết, ngơ ngác nhìn Hạ Đồng thu dọn hành lý.



-Hạ Đồng, em đi thật sao?



-Đúng vậy. Hợp đồng đã hoàn thành, em nghĩ mình không nên ở lại thêm. Hạ Đồng thu dọn xong quần áo để vào vali, đứng lên nhìn căn phòng đã

trống trơn, thứ gì của cô đem đến lúc đầu thì cô lấy về không hề lấy

những thứ ở đây.



-Chị Ly, giúp em tháo grap giường, bao gối, rèm cửa vứt hết, còn nữa, chị dùng xịt phòng xịt hết phòng, cả toilet.



Hạ Đồng không muốn những thứ liên quan đến mình, những thứ mình từng sử dụng qua đều còn tồn tại.



-Cái này...



-Giúp em có được không?



-Được rồi.



Chị Ly tháo grap giường, bao gối, rèm cửa ra đem xuống nhà vứt vào sọt

rác rồi lấy chai xịt phòng xịt khắp phòng, ngay cả toilet cũng xịt.



Phòng trống trơn, như lúc cô mới tới, chỉ là thay đổi grap giường, bao

gối, xịt phòng, ngay cả mùi hương của Hạ Đồng cũng xóa sạch.



Hạ Đồng dừng lại chậu hoa oải hương trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, từng

bước đi đến, cầm lên. Anh từng nói, chậu hoa này được xem là tình yêu

của cả hai, bây giờ hoa chưa tàn mà tình đã phai. Giữ lại làm gì.



_Choang



Một tiếng vang lớn, Hạ Đồng đang cầm chậu hoa oải hương thì buông tay

ra, chậu hoa từ trên tay cô rơi xuống vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh

cùng hạt đất tinh thể bắn tung tóe, cành hoa oải hương một màu tím nằm

giữa đám hỗn độn đó, trông thật cô đơn.



Giữ cho hoa oải hương Pháp tươi tốt là cả một sự cố gắng, nói chi là bảo vệ nó không bị "thương".



Hạ Đồng nhìn chậu hoa vỡ tan tành, ngoảnh mặt kéo vali xuống nhà, nói

lời tạm biệt với quản gia cùng mấy người làm, nói chung cô không để lại

bất cứ thứ gì ở nhà Chính.



Cô cố ý đợi chị Ly vứt đồ giùm

mình mà rời đi, cô không muốn nặng nề tạm biệt, đứng ở cửa lớn của vườn

hoa, cô xoay người, nhìn một lần cuối.



Trong hoa viên cô chưa bao giờ nhìn kĩ từng cành hoa cọng cỏ, bây giờ nhìn lại thấy cảnh sắc tuyệt đẹp như thế nào.



Lúc này, hình ảnh cô và Dương Tử lúc mới quen biết đến bây giờ, giống như một cuộn phim rõ mồn một.



Lúc mới gặp, anh lãnh khốc nhìn cô, nụ cười cũng không thấy, anh nói: "Không đến một tháng, cô sẽ đi thôi."



Sau này, anh bình thản nói: "Tôi chẳng qua chỉ đang chơi đùa cô ta, làm cô ta biết khó mà rút lui trở về nơi cô ta vốn thuộc về."



Về sau, anh nói: "Anh không thể bỏ Ân Di, vì trách nhiệm quá lớn."



Hôm qua, anh lại nhẫn tâm nói: "Em thấy anh chưa đủ phiền sao? Ân Di vì em bị thương, em nổi nóng gì chứ?"



Hạ Đồng cảm thấy giống như một giấc mơ, đi đến vui vẻ, tràn đầy tự tin
-Đừng xem thường em chứ, ba tháng nay em học cũng được nhiều mà. Xem

như ăn mừng em thi lần này nằm trong top năm mươi toàn trường.



Hạ Đồng quăng một vài bịch bột vào giỏ.



-Vậy thì phải mua rượu vang để uống ăn mừng luôn rồi.-Lăng Hạo đẩy xe đi tiếp



-Được.



Cả hai đẩy xe đi đến quầy trưng bày những chai rượu vang.



Cùng lúc đó, có hai người cũng đẩy xe hàng phía sau đi tới, Hạ Đồng và Lăng Hạo cũng đã rẽ đi.



-Quầy này là quầy trưng bột làm bánh kem. Anh muốn ăn không? Em làm anh ăn.-Ân Di đẩy xe hàng cùng Dương Tử, mỉm cười hỏi



-Anh sao cũng được.-Dương Tử chỉ gật đầu, môi cũng chỉ hơi nhếch lên một chút



-Anh ăn vị nào? Socola hay vani? Có cả vị trà xanh này.-Ân Di cầm từng bịch bột lên



-Em thích nào thì cứ mua cái đó.



Ân Di hơi mím môi, quăng cả ba bịch trên tay vào giỏ, nói là cô và anh

đã đính hôn nhưng chẳng khác gì người xa lạ, từ lúc cô gái ấy bỏ đi, anh trở nên rất khó gần, thái độ cũng quan tâm nhưng đa số là lạnh nhạt.



-Chúng ta đi mua trái cây.



Quầy rượu vang, Lăng Hạo lấy một chai rượu champagne của Pháp bỏ vào giỏ.



-Một chai đủ không?-Lăng Hạo quay sang cô cười cười nói



-Vậy thì lấy ba chai đi. Em không ngại cho anh vì mừng cho em mà uống hết.-Hạ Đồng phì cười



-Cũng được, nhưng mà anh không đảm bảo, anh say rồi sẽ làm gì em...-ánh mắt anh có chút không đứng đắn



-Đi mua trái cây đi.



Hạ Đồng không để ý tới anh, quay người đi.



-Sợ rồi sao?-Lăng Hạo đẩy xe đuổi theo cô



-Em thèm vào.



Khi đẩy đến quầy trái cây, ngước lên nhìn, nụ cười cô tắt ngụm.



Lăng Hạo tìm cô ba tháng không thấy, còn Dương Tử không cần tìm cô vẫn

gặp lại. Người cô không muốn gặp nhất, đang trước mặt cô.



Sao lại cho cô gặp anh ngay lúc này.



Dương Tử thoáng lơ đễnh nhìn sang chỗ khác, ánh mắt sựng lại dán lên

người Hạ Đồng. Bá tháng, anh không được gặp cô, nhìn nụ cười của cô,

nghe giọng nói của cô, mọi thứ đều rất mù mịt, rất đen tối.



Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, chẳng ai nói câu gì với nhau. Một là tĩnh lặng như dòng suối êm ả, hai là tâm tư khó nắm bắt không biết đang suy nghĩ

gì.



Ba tháng, vẫn chưa đủ để họ quên lẫn nhau.