Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 155 : Nói rõ

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Trải qua ba tháng, Hạ Đồng cứ nghĩ mình đã quên anh, nhưng mà là không phải, ngay giây phút này, cô mới biết, một giây vẫn còn lưu luyến anh.



Hạ Đồng nén kích động, cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ nhìn Dương Tử. Ba tháng qua, anh có phần điềm tĩnh hơn trước, đôi mắt đen hun hút lại

càng thâm sâu khó đoán.



Hạ Đồng nhìn Ân Di đứng bên cạnh Dương Tử, trong lòng cười tự giễu, hai người họ giống như trời sinh một cặp.



Không nên trốn tránh!!! Không nên trốn tránh!!!



Hạ Đồng bình thản đẩy xe đi về phía trước, cũng không nhìn Dương Tử

một cái, bước ngang qua Dương Tử và Ân Di như gặp người xa lạ không quen biết.



Dương Tử cũng không ngoảnh mặt lại nhìn cô, trong lòng một hồi tê tái.



-Lăng Hạo, anh thích bánh kem trang trí cherry hay việt quất?



-Cherry đi, em cũng thích ăn cherry mà.



-Hay là cả hai đi? Mẹ rất thích việt quất.



-Được, mua cả hai thứ đi.



Hạ Đồng như bình thường chọn trái cây. Ai mà biết trong lòng cô bây

giờ đang thế nào? Trải qua ba tháng, cuối cùng vẫn quay lại điểm xuất

phát, lại rơi vào quỹ đạo.



Hạ Đồng không nghĩ tới bọn họ lại gặp nhau ở đây, trốn nhau ba tháng, giống như chưa từng tồn tại, vậy mà lại vô tình gặp nhau trong cái siêu thị nhỏ bé này.



-Dương Tử...



Ân Di khẽ gọi Dương Tử. Ba tháng Hạ Đồng như biến mất khỏi cái thành

phố này, vậy mà bây giờ cô gái này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.



-Em muốn mua trái cây gì thì lựa đi, xong chúng ta về.



-Em không mua nữa.-Ân Di mím môi



-Vậy chúng ta về thôi.



Nói rồi, Dương Tử đẩy xe đi. Ân Di quay đầu lại nhìn Hạ Đồng đang lựa trái cây, mãi một lúc mới chạy theo Dương Tử.



Hạ Đồng tay đang cầm quả cherry thì bỏ xuống, nhìn Lăng Hạo nói: "Chúng ta về thôi."



Nói xong, cô cùng Lăng Hạo quay người bỏ đi.



Cả hai quay lưng về phía nhau, không ngoáy đầu nhìn nhau, cứ như hai người xa lạ, vô tình lướt qua nhau.



Nhưng chắc chắn cảm giác của cả hai khi đó là đồng nhất, cảm giác như

hàng vạn con dao đâm thủng trái tim!!! Đau đớn không thể gào thét chỉ im lặng tỏ vẻ không sao.



Có một điều mà họ chẳng thể ngờ rằng, hoá ra, đã trải qua một khoảng

thời gian KIA, cuối cùng họ vẫn không thể nào quên được nhau. Dù là chỉ

trong một giây phút mỏng manh, cũng không thể.



Lăng Hạo đưa Hạ Đồng trở về Mạch gia, Lăng Hạo thì ở phòng khách nói

chuyện với Mạch Gia Vĩnh, Mạch Huân thì có show diễn ở Singapo nên không ở nhà để làm quen và tán gẫu với Lăng Hạo.



Hạ Đồng đem những thứ mua được vào bếp, xắn tay áo đeo tạp dề bắt đầu làm.



Cả quá trình đều im lặng, chú tâm vào việc làm bánh, không khí im lặng lại nặng nề đè nén cảm xúc thật của con người.



Mạch Gia Vĩnh nhâm nhi tách trà cùng Lăng Hạo, thỉnh thoảng nhìn Lăng Hạo, như ngầm đánh giá.



-Cậu có thể tìm được Hạ Đồng, quả thật rất tài, tôi "giấu" Hạ Đồng kĩ

như thế vẫn tìm được.-Mạch Gia Vĩnh lời nói có mang tán thưởng


Hạ Đồng nhìn từng miếng thịt bò được đóng gói xếp dài thành hàng, lẩm bẩm một mình.



Khi cô đang lưỡng lự đang mua bao nhiêu kí thịt bò thì kế bên đã có người đứng cạnh, chỉ là cô không để ý đến.



-Chị ơi, lấy em nửa ký thịt bò đi.



-Vâng, em đợi chị một lát.



Hạ Đồng không để ý đến người kế bên, lại lấy điện thoại từ trong cặp ra, gọi cho Lăng Hạo.



-Alo, em đang đến chỗ mẹ.



[...]



-Nếu được mua kem đến ăn đi, sau khi ăn bữa xong thì dùng bánh kem trái cây, có kem càng tốt.-Hạ Đồng nói rất vui vẻ



[...]



-Cao lão gia và mẹ chắc chắn không ăn kem rồi, mà nè, định lấy lòng mẹ em sao?



[...]



-Anh muốn lấy em, em cũng không cho.



-Cô ơi, thịt bò của cô.



Chị bán hàng đưa chiếc túi đựng thịt bò cho cô.



-Không nói nữa, em phải đi mua trứng, một lát gặp anh sau.



Nói xong, cô cúp máy bỏ điện thoại vào cặp, cầm túi thịt bò chị bán hàng đi, đi sang quầy bán trứng.



Sắc mặt Dương Tử nãy giờ đen thui, anh đứng bên cô gần nửa ngày trời,

mà cô, không hề chú ý đến, còn vui vẻ nói chuyện điện thoại với Lăng

Hạo. Hạ Đồng, em rời xa anh cũng không lưu luyến sao? Hay là đó là điều

em vốn muốn?



Dương Tử hai tay đút vào túi, đi theo phía sau Hạ Đồng.



Hạ Đồng đang đứng trước quầy trứng, lấy từng quả một để vào một túi nhựa, miệng đếm từng quả.



Dù sao mua dư còn hơn thiếu, nếu dư có thể làm bánh plan ăn, cũng không tệ.



-Làm bánh cần bao nhiêu quả trứng?



Bên cạnh lại vang lên giọng nói trầm ấm, Hạ Đồng không để ý gì mấy, liền tốt bụng chỉ: "Từ ba đến năm quả, tùy lượng bột."



Nói xong, Hạ Đồng giật mình. Giọng nói này...



Hạ Đồng kinh hoảng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Ngay cả phản ứng nên làm gì cũng quên.



Lần trước gặp anh, cũng không gần thế này. Có nên bình thản nói một

câu: "Xin chào, anh vẫn khỏe chứ?" sau đó hiên ngang bỏ đi, để cho anh

thấy mình vẫn tốt không?



Nhưng mà đáng tiếc, Hạ Đồng như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ, Hạ

Đồng khinh thường bản thân mình, chỉ vừa nhìn gương mặt kia, tim lại đập mạnh.



Dương Tử cúi xuống nhìn cô, ánh mắt khẽ động, con ngươi đen láy xẹt qua tia nhu tình, chỉ là rất nhanh, không thể phát hiện.



Anh còn nhớ, lúc ở bệnh viện, cô từng nói, cô nắm bàn tay anh, chẳng

khác nào là đang cầm lưỡi dao nhọn, tự mình làm bản thân đau, cô cũng

không muốn giữ lại bất cứ thứ gì liên quan tới anh, kỉ niệm lẫn con

người.