Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 156 : Nụ hôn nhớ nhung

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


-Vẫn, khỏe chứ?



Trải qua cả ngày trời, Hạ Đồng mới có thể ổn định nhịp tim đang đập loạn xạ của mình, nhàn nhạt mở miệng.



-Cũng... tốt.



Từ tốt được Dương Tử nói khá nhỏ, thật ra anh muốn nói, ba tháng không có em bên cạnh, anh thực sự rất tệ.



Cả hai im lặng, dường như có điều muốn nói nhưng lại không thể mở lời, từng nhịp thở đều đặn, rõ ràng có rối loạn nhưng lại che giấu không cho đối phương biết, thời gian như đứng yên, mọi thứ ngưng đọng, từng người bước qua cả hai cứ như xẹt qua ngay, lại nặng nề áp lực đè nén con

người.



-Trứng của em.-đúng lúc nhân viên bán hàng đưa trứng đã được gói kĩ cho cô



-Cảm ơn.-Hạ Đồng như thấy cứu tinh, cầm vội bịch trứng sau đó quay sang nói với Dương Tử



-Chị ấy đang đợi anh ở nhà, đừng để chị ấy đợi.



Nói xong, cầm bịch trứng bước ra quầy thu ngân tính tiền, cũng không nhìn anh một cái.



Tim Dương Tử như bị ai bóp chặt, cả người anh cứng đờ, khóe môi vốn cong lên nay cứng ngắc. Thực sự, chấm dứt rồi sao?



Anh nhìn theo bóng lưng của cô, vừa khe khẽ lắc đầu vừa cười, có lẽ do khổ tâm đến nỗi không còn đau lòng, không khóc được, nên anh phải cười

vậy thôi.



Hạ Đồng quay người đi, khóe môi giần giật, lại không hiểu vì sao tim

lại nhói đau, câu nói lúc nãy vừa thốt ra, tưởng như không thể thở được.



Ước gì, cô chưa từng gặp anh. Ước gì, không hề có bản hợp đồng kia. Thì bây giờ, tốt biết bao!!!



Dương Tử trở về nhà Chính, bước vào cửa thì ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, nếu anh đoán không lầm, là cơm rang trứng.



-Anh về rồi sao? Em có làm cơm rang trứng, món anh thích nhất.



Ân Di từ trong bếp thấy anh về liền đi đến khoác tay anh, nụ cười thật rực rỡ.



-Anh vẫn chưa đói.-Dương Tử mệt mỏi nói



-Không được, bữa sáng là bữa ăn quan trọng, vả lại em sắp làm vợ anh

nên em muốn mỗi sáng nấu những món ngon cho anh.-chỉ vừa nghĩ đến thôi,

Ân Di đã cười híp cả mắt



-Đó là chuyện của hai tháng sau.



-Anh...



Ân Di không hiểu, mình thì có gì không bằng Hạ Đồng.



-Em cứ ăn trước đi, một lát anh ăn.



Nói xong gạt tay Ân Di ra bỏ lên phòng, chỉ để lại bóng lưng rộng lớn đầy cô đơn của mình.



Ân Di khẽ nắm chặt vạt áo, mím chặt môi. Không được, hai tháng nữa bọn họ sẽ kết hôn, anh không được phép quay lại với Hạ Đồng, nhất định.



Hạ Đồng ở nhà của Đình Hiên, đem bánh kem do mình làm đến cho bà Khuê cùng Cao lão gia nếm thử tay nghề của cô.



-Thế nào ạ?-Hạ Đồng hai tay chắp trước mặt, mắt long lanh hỏi
lại, bất ngờ bị kéo nên nhào thẳng vào lòng anh, đang lúc cô định ngồi

dậy mắng anh thì một nụ hôn rơi xuống đôi môi anh đào của cô.



Hạ Đồng trợn to mắt nhìn Dương Tử, sau đó liền giãy giụa. Cô không

muốn, không muốn lại tiếp tục mối quan hệ sai lầm, không muốn lại ngu

ngốc yêu anh.



Mọi nhung nhớ đều chất chứa trong nụ hôn này, không hề dịu dàng mà là ngang ngược chiếm đoạt.



Anh rất nhớ cô, nhớ cô đến sắp phát điên, mùi hương trên người cô vẫn

dễ chịu như thế, đôi môi của cô vẫn ngọt ngào là thế. Mà sao anh ngửi

được mùi hương ấy, hôn được đôi môi ấy, mà cứ như là ảo giác, cứ như

đang ở rất xa có chạm cũng không thể chạm vào.



Hạ Đồng cắn chặt môi không cho anh cơ hội tiến sâu vào, Dương Tử nhận

ra được liền dùng tay bóp nhẹ cằm cô, Hạ Đồng bị đau lại bất ngờ liền la một tiếng, lại tạo cơ hội để chiếc lưỡi nóng bỏng của anh chui vào

khoang miệng cô, tùy ý hút hết mọi sự ngọt ngào của cô.



Hạ Đồng không ngừng dùng tay đánh vào người anh, lại bị anh ép sát vào ghế, bản thân không thể động đậy.



Đúng lúc cô định bỏ cuộc, thì một thứ gì đó nóng hổi chạm vào má cô,

Hạ Đồng còn tưởng mình lầm tưởng, đưa tay lên chạm vào thứ đó, hóa ra là nước mắt.



Hạ Đồng hoàn toàn ngây người, ánh mắt dại ra, kinh hoảng nhìn người con trai đang hôn mình.



Anh đang khóc!?? Dương Tử đang khóc!?? Một người luôn cao ngạo như Dương Tử, lại khóc!??



Dương Tử lại không bá đạo chiếm môi cô nữa, anh dừng lại nhưng môi anh vẫn dán chặt vào môi cô. Hạ Đồng không khó nhận ra sự run rẩy đầy bất lực

của anh.



-Hạ Đồng... vì sao lại thành thế này?-Dương Tử vẫn duy trì tư thế như cũ, giọng nói vô lực



Hóa ra, con người dù ngạo mạn lãnh đạm đến đâu, cũng có lúc yếu mềm, bất lực.



-Lúc đầu, chúng ta đã là không nên.-Hạ Đồng bị anh làm lay động



-Nhiều lúc... anh muốn được ở cùng em một nơi, chỉ có duy nhất hai

chúng ta, không có ai khác. Mỗi sáng thức dậy đều sẽ nhìn thấy em, mỗi

buổi tối đều chúc em ngủ ngon, ôm em ngủ. Không ai quấy rầy, không hề lo âu, đau buồn. Nhưng mà, có lẽ quá khó.



Dương Tử bờ môi run run, đến cả Hạ Đồng cũng nhận ra, chỉ là, một lần đã quá đủ, vả lại hồi sáng cô đã hứa với Ân Di.



-Hạ Đồng... chúng ta, ra nước ngoài đi. Chỉ có hai chúng ta.



Dương Tử hơi đẩy cô ra, hai tay đặt lên bờ vai của cô lại đưa ra một quyết định, làm Hạ Đồng bàng hoàng nhìn anh.



-Không cần lo lắng gì cả, cùng anh đi có được không?-Dương Tử gắt gao nắm chặt bờ vai cô



Hạ Đồng cảm nhận được lời nói của anh rất chân thành, tim cô liên tục

đập thình thịch. Nhưng sau một khắc, cô liền cứng rắn nói: "Hai tháng

nữa anh sẽ kết hôn."



Một câu nói, dập tắt ngọn lửa hi vọng của Dương Tử, anh cười cay đắng buông tay xuống.



Tim Hạ Đồng từ ba tháng trước đã không còn đau, đến hôm nay, lại một lần đau đớn, tưởng chừng là tuyệt vọng.