Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 157 : Anh là người bắt đầu, vậy thì kết thúc hãy để em

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


"Cùng anh qua nước ngoài, được không?"



"Hai tháng nữa, anh sẽ kết hôn."



Hạ Đồng nhìn Dương Tử vô lực tựa người vào ghế lái, anh dường như suy

nghĩ gì đó rất lâu, lại không thể tìm được câu trả lời cho mình.



-Chúng ta... không phải từng nói dù thế nào vẫn sẽ nắm chặt tay nhau

sao? Vì sao em lại là người bỏ cuộc trước?-Dương Tử nhàn nhạt mở miệng



Cô là người từ bỏ trước? Đến cuối cùng, kẻ sai lại là cô.



-Trước đây tôi yêu anh và anh bỏ rơi tôi. Lúc này anh yêu tôi và tôi

trốn tránh anh. Kiểu tình yêu thế này thật biết làm mệt mỏi tâm trí con

người ta.-Hạ Đồng cười chua xót, ánh mắt nhìn phía trước



Bởi vì cuối cùng, người anh chọn vẫn không phải là cô.



Cô còn nhớ, khi mình dọn đến Mạch gia, ngày đầu tiên, cô nhớ anh nhiều đến nỗi bản thân sắp phát điên lên, ngày thứ hai, cô nằm cuộn người

trong phòng, tim đau, cả người cũng đau, cơ thể gần như không còn sức

lực, ngày thứ ba, cô nhớ anh chỉ muốn tìm anh để nhìn thấy gương mặt của anh, nhưng mà lại không thể, chỉ có thể một mình trong phòng gặm nhấm

nỗi đau, muốn khóc cũng không được, la hét cũng chẳng thể.



Vậy mà cô còn ngu ngốc, mỗi ngày ở trong phòng nhìn ra cửa sổ, trông

đợi anh sẽ đến tìm mình, nhưng mà thu lại chỉ là thất vọng. Mất một

tháng, cô mới tĩnh tâm lại, làm cho mình bận rộn để quên anh. Vậy mà,

sau ba tháng gặp lại, mọi nổ lực liền tan biến trong không khí.



Nếu lúc đó có thể gặp anh, cô muốn hỏi anh, anh có biết trái tim em

đau lắm không, anh đã bao giờ hiểu em chưa? Dù chỉ một lần thôi.



-Chúng ta, có thể bắt đầu lại mà.



-Còn có thể sao? Ngày đó ở bệnh viện, chẳng phải đã nói rõ sao? Anh

cũng không có tìm kiếm tôi.-Hạ Đồng nghe xong, lại cảm thấy rất buồn

cười



-Lúc đó là Ân Di vì em mới bị thương, anh lo cho cô ấy thôi.



Lại là biện minh...



-Vậy thì sao? Anh nói tôi phiền, phiền vì ngăn cản hai người đúng

không? Bây giờ tôi rời xa anh rồi, anh còn quay lại tìm tôi làm gì?-Hạ

Đồng gần như lớn tiếng hét



-Lúc đó tâm trí anh vô cùng rối bời, mọi chuyện cứ dồn dập tới làm anh sắp phát điên, anh mới trong lúc không kìm chế được mà nói những lời

làm tổn thương em.



-Em bây giờ vô cùng mệt mỏi. Anh đã bao giờ nghe em nói chưa? Anh có

bao giờ quan tâm xem hôm nay em có chuyện gì, tâm trạng thế nào không?

Em luôn luôn làm theo ý em, còn anh chỉ đứng ở lập trường của anh mà

phán xét.




...



-Dương Tử đâu rồi?-sắc mặt Ân Di không mấy tốt hỏi Khiết Đạt



-Chắc cậu ấy ở phòng hội trưởng.



-Tôi đã lên đó rồi, nhưng mà không thấy.-Ân Di hai tay run rẩy nắm chặt gấu váy



-Tớ cũng không giữ cậu ta, sao không điện thoại cho cậu ta xem?



Dương Tử không có lí do gì lại không có ở trường cả, trừ phi...



-Điện thoại của anh ấy không liên lạc được.-chỉ vừa nghĩ thôi, sắc mặt Ân Di đã kém đi



-Tớ làm sao biết được, cứ để cậu ta về rồi hỏi, dù sao hai người cũng sắp kết hôn rồi, cậu lo gì.



Thật lòng Ân Di không dám nghĩ rằng Dương Tử đang ở cùng Hạ Đồng, Hạ

Đồng hôm qua đã hứa với cô rõ ràng, nên không thể nuốt lời được.



Lăng Hạo từ ngoài đi vào lớp đã thấy Ân Di sắc mặt tối sầm, mày anh

nhíu lại, bộ mặt này, hình như không hợp với khuôn mặt trong sáng thanh

thuần của cô.



-Đã xảy ra chuyện gì vậy?-Lăng Hạo mở miệng trước



-Lăng Hạo... Dương Tử anh ấy, hình như đi tìm Hạ Đồng!?-giọng nói có

chút nghẹn ngào, Ân Di như đứa trẻ bị ức hiếp mách Lăng Hạo



-Đừng suy nghĩ nhiều, không phải hai tháng nữa hai người sẽ kết hôn sao? Em đừng lo lắng quá.-Lăng Hạo trấn an cô



-Không bình tĩnh được, em, em sợ anh ấy sẽ quay lại với Hạ Đồng... chỉ còn có hai tháng, em không muốn mọi chuyện lúc này lại kết thúc.-Ân Di

lắc đầu ngoe nguẩy



-Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Dương Tử sẽ không đến lúc này lại hủy hôn đâu.



-Lăng Hạo... dẫn em, đi tìm Dương Tử... có được không?



Ánh mắt cầu khẩn, mắt Ân Di cũng đã đỏ hoe.



Lăng Hạo giật mình, sau đó điềm tĩnh trở lại, không nói gì, chỉ khẽ cười gật đầu.



Chung quy, kẻ đáng thương nhất, vẫn là anh!!!



- - -



Em như là mưa... mưa như là em... mang đến cho anh bao giấc mơ



Và rồi vụt tan đi vội vã...



Trong cơn mê dài... tự hỏi em là ai... [ Lời bài hát ]