Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 160 : Thiệp cưới

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Ngủ một giấc dài, lúc giật mình tỉnh lại cũng đã là 4h sáng

hôm sau, Hạ Đồng dụi mắt, thấy Dương Tử đứng bên ngoài dựa vào mui xe,

chiếc áo khoác của anh hiện đang đắp trên người cô.



Cô thoáng nhìn xung quanh, nếu cô đoán không sai thì bọn họ đang ở vùng biển ngoại cô.



Hạ Đồng mở cửa xuống xe, cầm chiếc áo khoác đưa tới trước mặt anh.



-Trả anh, tối qua đã phiền anh rồi.



-Em khoác đi, trời vẫn còn lạnh lắm.



Dương Tử nói xong cầm chiếc áo khoác khoác lại lên vai cô.



-Thật ra... tối qua anh có thể đưa tôi về nhà rồi đánh thức tôi dậy.



Hạ Đồng để yên cho anh khoác áo lên vai mình, nói.



-Anh chỉ muốn nhìn em ngủ một lát thôi, sẽ không có lần sau nữa.



Lời nói bật ra khỏi miệng dường như vô cùng chát đắng.



Cơ thể Hạ Đồng khẽ run lên, hai tay siết chặt có thể cảm nhận được móng tay mình đang ghim sâu vào lòng bàn tay, rất đau.



-Một tháng trước chúng ta...



-Anh biết, giữa chúng ta đã chấm dứt. Nhưng mà chỉ hôm nay thôi anh muốn nhìn em cũng không được sao?



Cô khẽ cắn môi, hai tay càng nắm chặt. Bọn họ đến tột cùng là vì cái gì mà lại cứ lưu luyến nhau? Đến cuối cùng vì sao vẫn kéo dài mối quan hệ

này?



-Một tháng nữa anh sẽ kết hôn, tôi thật lòng chúc phúc anh và chị Ân Di.



Câu nói này, Hạ Đồng nghĩ lúc này ngoài nó ra cô không thể nói câu nào

khác, nó không những dập tắt ngọn lửa hi vọng trong anh, mà còn là giúp

cô cảnh tỉnh. Bọn họ cứ xem như có duyên vô phận!!!



-Em không cần nhắc nhở anh.-Dương Tử lắc đầu cười khổ



Một tháng trước, anh đã cá cược thua, là thua một cách thê thảm, đến cuối

Hạ Đồng vẫn rời xa anh, còn Ân Di không chịu hiểu cho anh, đến bây giờ

anh đã không còn cách gì để níu giữ cô nữa.



Hạ Đồng khuôn mặt ảm đạm, nhưng không biểu lộ ra ngoài, khóe môi cứng ngắc hơi nhếch lên, ép mình cười một cách gượng gạo.



Cả hai đột nhiên im lặng, đến tận cùng cũng không suy nghĩ ra nên nói gì

tiếp theo, mãi một lúc, Dương Tử mới lên tiếng phá tan bầu không khí

nặng nề kia.



-Người phụ nữ tối qua... chồng cô ta đi theo

một cô gái khác nên cô ta trở nên điên loạn, cho nên khi ra ngoài gặp ai đều nói người phụ nữ giành chồng mình, em lại là cô gái không may tiếp

theo.



Tối qua đi được một lúc lâu, Khiết Đạt thu dọn đám

hỗn độn ở bar, cũng điện thoại báo cho anh biết mọi chuyện, chẳng qua là kẻ điên thôi.



Trong đầu Hạ Đồng lúc ấy chỉ nghĩ, nếu một

may Ân Di cũng giống cô ta thì cô, chẳng phải là kẻ thứ ba quấy rối gia


Lễ đính hôn Dương Tử và Ân Di, ngày... tháng...



Hạ Đồng không xem nữa, đóng thiệp cưới lại, chua xót nở nụ cười.



Con người ta là vậy, nói không lưu luyến nhưng mà trong lòng lại còn rất nhớ, lại rất yêu, vì vậy mới đau lòng.



Hạ Đồng đem tấm thiệp bỏ vào túi xách của mình, cầm gói đồ rời khỏi đây. Tâm đau, tim cũng đau.



--- Cake World ---



Hạ Đồng kêu một ly trà sữa, một dĩa macaron lên, một mình ngồi tận hưởng, chỉ là tâm trạng không tốt, ăn vào cũng không vui.



Lăng Hạo mở cửa Cake World đi vào thấy Hạ Đồng ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa

sổ, trên bàn đã có sẵn nước uống và thức ăn. Anh nghĩ, sao cô lại có

tâm hồn ăn uống như vậy chứ?



-Có việc gì lại gọi anh ra đây? Nhớ anh sao?-Lăng Hạo vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện cô vừa mở miệng trêu đùa.



-Em thèm vào... này, cho anh.



Hạ Đồng đem gói đồ đưa đến trước mặt anh.



Lăng Hạo mở ra xem, là một chiếc cravat màu trắng, đóng hộp bỏ vào túi

đựng, anh nói: "Sao lại tặng anh? Có âm mưu gì phải không?"



-Anh đừng có nghĩ ai cũng xấu như anh chứ? Vì em thấy mình chưa tặng anh gì cả, trong khi anh rất tốt với em.



Hạ Đồng cầm chiếc bánh macaron bỏ vào miệng, nói.



-Anh nói em này, có phải em tùy tiện chọn không? Chẳng có thành ý gì cả.



-Vậy thì trả lại đây.



Hạ Đồng toan giật lại gói đồ thì Lăng Hạo đã cầm lên giựt về sau, anh

cười cười nói: "Dù sao cũng do em lựa, anh không nỡ từ chối, cảm ơn

em."



-Anh chỉ giỏi cái miệng.



Hạ Đồng khóe môi đang cười lại hạ xuống khi nhìn thấy một chiếc thiệp màu đỏ

trong túi áo anh lộ ra một chút. Đoán không nhầm là thiệp cưới của...



-Anh cũng nhận được sao?-Hạ Đồng khẽ cười, khuấy đều ly trà sữa.



-Nhận được? Ý em... là thiệp cưới sao?-Lăng Hạo hơi ngồi thẳng lại, hỏi cô



-Còn là nhận được gì nữa?



-Em buồn sao?



-Buồn hay không, đã không còn quan trọng. Em bây giờ, chỉ muốn đi thật xa, đi xa cái thành phố này.-Hạ Đồng cười chua xót.



Lăng Hạo sững người khi nghe cô nói, con người ta khi rơi vào bế tắc chỉ muốn chạy trốn, chạy thật xa cái nơi ồn ào phức tạp đó.



Lăng Hạo im một lúc, sau đó ánh mắt nhu tình như nước nhìn cô, nói: "Cùng anh sang Pháp, được không?"