Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 161 : Đi đến giới hạn

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Thoáng im lặng rất lâu, Lăng Hạo vẫn nhìn Hạ Đồng trân trân, đáy mắt hiện lên tia hi vọng.



Hạ Đồng không nghĩ đến Lăng Hạo lại đề nghị với mình như vậy, tâm trạng có chút phức tạp.



-Anh sẽ đưa em đi khỏi cái nơi phức tạp này.



-Em...



Hạ Đồng, mày suy nghĩ gì nữa chứ? Một tháng nữa ngừơi ta đã kết hôn

với nhau, mày còn gì để lưu luyến, mày không đi cùng Lăng Hạo thì cũng

đi cùng ba mày sang Los Angeles thôi.



-Ba em muốn đưa em sang Los Angeles, mà em vẫn chưa đồng ý...



Hạ Đồng đang nói, đột nhiên lại dừng, ngước ánh mắt trong veo nhìn

anh, một lúc mới nói tiếp: "Em không muống sang Los Angeles, nước Pháp,

vẫn là thích hợp với em hơn."



-Ý em là...



Lăng Hạo sắc mặt vui mừng không che giấu.



-Em sẽ đi cùng anh.



Hạ Đồng gật đầu kiên định.



-Haha... em đồng ý đi cùng anh... mọi người cô ấy nói sẽ sang Pháp với tôi.



Lăng Hạo thật sự rất vui mừng mà cừoi to nói lớn với mọi người, cô đồng ý có nghĩa là anh còn cơ hội. Vẫn còn cơ hội.



Mọi ngưòi trong quán cũng đôi lời chúc mừng cả hai, nhìn thái độ anh

kích động như vậy, tâm tình Hạ Đồng lại thấy vui, anh thật là trẻ con.



Mong là quyết định này của cô là đúng.



- - -



Một tuần lễ kể từ ngày Lăng Hạo đưa ra yêu cầu đó, cuộc sống của cô

lại như trước rơi vào quỹ đạo vốn có của nó. Một ngày, Lăng Hạo đưa cô

đi đến trung tâm thương mại để mua đồ chuẩn bị cho chuyến đi sang

Paris... định cư.



Hạ Đồng cũng không cần mua gì nhiều, chỉ vài cái áo ấm, vật dụng cá nhân.



-Hạ Đồng em nói xem, em muốn ở chỗ nào của nước Pháp?-Lăng Hạo đang lựa đồ thì đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô



-Em thì sao cũng được, tốt nhất là một nơi thanh bình.



Hạ Đồng ngẩng đầu cười cười, sau đó lại lựa đồ tiếp.



-Ừ? Vậy thì anh đã có nơi thích hợp rồi, bảo đảm em sẽ thích.-Lăng Hạo mắt lóe sáng



-Là nơi nào?



-Đến lúc ấy, em sẽ biết, bảo đảm em sẽ thích cho xem.-Lăng Hạo ra vẻ bí mật



-Sớm muộn gì em cũng biết mà...



-Đến lúc đó em cũng biết thôi.


quá nhiều. Một Ân Di vốn trong sáng lúc trước đã biến thành một con

người suy nghĩ thâm sâu, chỉ nghĩ cách nào để tách anh và Hạ Đồng.



Dương không phải kẻ ngốc, cũng không phải con rối làm người khác đem

ra đùa giỡn, bỡn cợt. Cái gì anh cũng biết, chỉ là không nói ra.



-Chỉ vì Hạ Đồng xuất hiện thôi.-Ân Di vẫn bướng bỉnh cãi lại



-Không phải. Hoàn toàn do em cả thôi, em thay đổi đến anh nhận không ra.



-Anh im đi... là anh muốn ruồng bỏ em để đến với Hạ Đồng... em ghét Hạ Đồng, Hạ Đồng dựa vào gì mà có thể giành anh với em...-Ân Di khuôn mặt

khổ sở dùng tay bịt tai mình lại, nước mặt chực tuôn trào



Hạ Đồng đứng im tại chỗ, hai tay nắm chặt, móng tay cũng ghim sâu vào

lòng bàn tay, nhưng mà cô không cảm thấy đau đớn, vì tim, còn đau đớn

hơn rất nhiều.



Hạ Đồng không nghĩ, mình từ bỏ Dương Tử để tác hợp anh với Ân Di lại

làm anh khổ sở như thế. Cũng không nghĩ sẽ làm anh rơi vào tình trạng

tiến thoái lưỡng nan, là cô quá ích kỉ.



Hạ Đồng bước từng bước chân không vững vàng của mình, gần như có thể té ngã lúc nào, đi đến trước mặt Dương Tử.



Hạ Đồng vươn bàn tay run rẩy của mình ra chạm vào mặt anh, vẫn ấm nóng như ngày nào, nhưng mà cô luôn cảm giác, dù nhìn thấy, chạm vào, mà

khoảng cách lại rất giác, cứ như mãi mãi không chiếm lấy được.



-Xin lỗi... xin lỗi...



Ngoài hai từ xin lỗi ra, Hạ Đồng không biết nên nói gì với anh lúc này, chắc hẳn tim anh đã rất đau.



Nước mắt của cô, lẳng lặng rơi xuống, như hạt thủy tinh trong xuống, chạm sâu đến đáy lòng anh.



Chỉ muốn lau nước mắt cho cô, chẳng lẽ là quá khó.



Ân Di buông tay xuống, nhìn hai người kia, đáy mắt đột lạnh lẽo. Nhất

định, không buông tay, thiệp cưới đã phát, không lẽ lại hủy lúc này,

không thể.



-Dù anh nói sao đi nữa, em sẽ không ngay lúc này lại bỏ cuộc.



Ân Di nói xong, đồng thời đẩy Hạ Đồng ra khỏi Dương Tử.



-Em không muốn giành giựt nữa... làm thế thật biết cách làm khổ con

người, chị sẽ đem lại hạnh phúc cho anh ấy... em chúc phúc cả hai... chị yên tâm, em sẽ không phá hai nguời, em đã đặt vé máy bay, hai mươi ba

tháng này em sẽ đi.



Nói xong, dùng tay quẹt đi nuớc mắt trên mặt, sau đó cũng chỉ nhìn Dương Tử lần cuối rồi quay người bỏ đi.



Lăng Hạo nhìn Ân Di cũng dường như nhận không ra, không nói nhiều nhanh chóng đuổi theo cô.



Dương Tử vô lực ngồi xuống ghế sô pha, hai tay ôm đầu mình một cách bất lực.



Khi đến giới hạn, con người cũng có thể nói ra sự thống khổ trong

mình. Hôm nay có thể nói ra, không mong có thể níu giữ cô, chỉ mong cô

có thể hiểu cảm nhận của anh.



Bọn họ, thực sự có duyên vô phận!!! Cứ vô tình lướt qua nhau, xáo trộn cuộc sống của nhau, rồi lại bỏ đi, đến cũng nhanh mà đi cũng

vội!!!!!!!!!!!!!!!!