Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 162 : Hạnh phúc ngọt ngào

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Thời gian đến rất nhanh, không bao giờ dừng lại đợi ai đó, thấm thoát đã đến ngày hai mươi ba, mọi thứ đều dồn về hôn lễ long trọng của cháu

trai chủ tịch tập đoàn Thiên Tử.



Hôn lễ diễn ra tại nhà

hàng sang trọng lớn nhất trong thành phố cũng là thuộc tập đoàn Thiên

Tử, cả nhà hàng trang hoàng lộng lẫy, vô cùng nguy nga tráng lệ. Dòng

người ăn mặc cao quý vui cười với bao lời chúc phúc đi vào trong.



Chủ tịch Dương ăn mặc trang trọng, vẫn là bộ vest đen, tay cầm chiếc gậy

bằng kim loại bác sáng loáng, vẻ mặt già dặn cười đến lộ ra cả nếp nhăn

trên mặt.



Ngay cả ba mẹ của Dương Tử ở Paris cũng đã bay về Việt Nam trong đêm, dự tính trước lúc cử hành hôn lễ, hai người họ sẽ đến kịp.



Đối với hôn lễ này, khách mời toàn là nhân vật có tiếng tăm, không ai là không có máu mặt hay danh tiếng trong xã hội.



Trong phòng nghĩ của cô dâu chú rễ, Dương Tử mặc bộ âu phục màu trắng, khác

xa với ngày thường, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, ngay túi áo là một bông hồng đỏ. Vẻ đẹp hơn bao giờ hết rất nổi bật, giống như một thiên

sứ.



Chỉ là ánh mắt đen, chất chứa rất nhiều phiền muộn cùng ưu thương.



_Soạt



Chiếc rèm trắng kết hoa kéo qua, Ân Di đã thay xong váy cô dâu, khuôn mặt vẫn thanh thuần diễm lệ như ngày nào, đôi môi phủ lớp son đỏ cong lên thành một đường tuyệt mĩ.



-Dương Tử, anh xem... em có đẹp không?



Ân Di vẫn đứng đó chờ Dương Tử quay đầu lại nói với mình, em rất đẹp. Chỉ

là dường như tâm trí của anh đã đặt ở nơi khác, không nghe thấy lời Ân

Di nói.



-Dương Tử...



Ân Di kiên nhẫn gọi tên anh lần nữa.



Lúc này, Dương Tử mới có phản ứng, giật mình đứng dậy quay đầu nhìn Ân Di.



Nhất thời, ánh mắt không che giấu được vẻ thống khổ, bị Ân Di bắt gặp được.



-Em vừa nói gì?-Dương Tử giọng khàn khàn hỏi



-Em hỏi anh, em có đẹp không?-Ân Di mím môi, lại cố nở nụ cười



-Đẹp.



Trả lời như là cho có, qua loa mà đáp.



-Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn.



Ân Di như muốn anh hiểu rằng, qua hết ngày hôm nay, bọn họ đã là vợ chồng.



-Anh vẫn ở đây đấy thôi.



Có quay đầu cũng đã muộn, điều anh hối hận nhất trong đời đó chính là ngày ở bệnh viện lại dễ dàng để Hạ Đồng rời xa mình.



Không có ngày đó, đã không có ngày hôm nay.



...



Sân bay XX



Hạ Đồng kéo chiếc vali to màu hồng bước vào sãnh lát gạch bóng loáng, Lăng Hạo đi bên cạnh cô, khóe môi cứ giương lên không hạ xuống được.



-Mấy giờ máy bay sẽ cất cánh vậy?-Hạ Đồng hỏi



-Chín giờ sáng. Bây giờ chỉ mới tám giờ. Có muốn mua gì thêm thì còn kịp.-Lăng Hạo cùng cô ngồi xuống hàng ghế ngồi đợi



Tám giờ rưỡi hôn lễ sẽ diễn ra... còn nửa tiếng nữa.



Hạ Đồng, đã không còn gì hối tiếc rồi, điều làm mày ân hận nhất chính là đồng ý kí kết bản hợp đồng đó.



Thi, Khiết Đạt, Bạch Mai, Dạ Thi đều đã đi dự đám cưới, bởi vì Hạ Đồng bảo

họ làm như thế, cô không muốn từ biệt trong nước mắt, Thi và Bạch Mai

chắc chắn sẽ khóc lóc bảo cô đừng đi, mà cô không muốn có gì làm lưu

luyến.



Cao lão gia lại quen biết rất thân với Dương lão

gia, nên hôn lễ này không đi là không được, bà Khuê trước lúc cô đi ra

sân bay cũng từ biệt đẫm lệ rồi mới đi cùng Cao lão gia đến hôn lễ.



Mạch Gia Vĩnh và Mạch Huân thì khác, hai người đến sân bay đưa tiễn cô, Mạch Huân phải cải trang bản thân để không ai nhận ra mình, tránh gặp phiền

phức.



-Hạ Đồng, con sang bên đó phải điện về báo cho mọi người một tiếng biết chưa?



Mạch Gia Vĩnh ngồi xuống ghế cạnh cô, tay ông nắm lấy bàn tay của cô, vỗ vỗ vài cái dặn dò.



-Con biết rồi ba.-Hạ Đồng gật đầu, mỉm cười



-Em sang đó phải học thật tốt, ba và anh nếu rãnh sẽ sang thăm em.-Mạch Huân như người anh trai xoa đầu em gái mình




Tình yêu giống như một trò chơi, trò chơi phải có thắng và thua, dù thế nào, vẫn không thể quên đi trò chơi ấy... là ghi lòng tạc dạ... là khắc cốt

ghi tâm...



Hôm nay chia xa, không biết bao giờ gặp lại.



Một năm sau



-Hôn đi, hôn đi...



Tiếng phấn khích của những người xem phía dưới nồng nhiệt vỗ tay la.



Trên đây, bốn cặp đôi sau khi trao nhẫn nhìn nhau chăm chú, bốn người con trai trong chờ nhất chính là khoảnh khắc này.



Cả bốn cúi đầu xuống hôn lên môi cô dâu của mình, nụ hôn cuồng nhiệt của

Dương Tử, dịu dàng của Thiên, nóng bỏng của Khiết Đạt, day dứt say mê

của Đình Hiên.



Cả khán đài rộ cả lên, tiếng vỗ tay không ngớt.



Hôn xong, màn tiếp theo chính là tung hoa cô dâu. Hạ Đồng là

người chờ đợi không được, vừa được tự do liền chạy ra, nói to: "Mọi

người, chuẩn bị chụp hoa nè."



Cả ba người kia cũng rất nhanh đứng gần cô, sau đó cả bốn quay lưng lại.



-1... 2... 3



Vừa dứt cả bốn bó hoa tung lên về sau, cả bốn quay lại nhìn xem xem là ai may mắn đến thế.



Người đầu tiên nhặt được hoa của Tuyết Ny là Mạch Huân. Người nhặt hoa của Bạch Mai là Từ Vy.



Khỏi nói Từ Vy vui sướng muốn nhảy cẳng lên, ôm bó hoa la hét um sùm.

Thật là mất mặt, Hạ Đồng còn định làm mai Từ Vy cho anh mình, hết rồi.



Mạch Huân nhìn Từ Vy, giống như đang nhìn... sinh vật bị tuyệt chủng

chỉ còn mình Từ Vy, nhưng mà, lại cảm thấy cô bé này rất thú vị.



Người nhặt được hoa của Thi là Ân Di, cô ấy cả quà trỉnh chỉ đứng ở một chỗ xa vậy mà vẫn may mắn nhận được.



Hạ Đồng thật lòng chúc Ân Di sớm tìm được một người thích hợp.



Bó hoa của Hạ Đồng rơi xa nhất, bởi vì cô ném hơi mạnh tay, cách xa một khoảng, tưởng chừng không ai nhận được thì tiếng bước chân đã vang lên.



Một cô gái tầm bằng tuổi cô mái tóc nâu dài, da vẻ trắng nõn cúi xuống

nhặt. Sau đó cô gái đứng thẳng người, trên tay cầm bó hoa.



Cô gái này thoạt nhìn là con lai như Bạch Mai, đoán không nhầm là lai Việt - Pháp.



Chỉ là nét mặt của cô gái này, có gì đó từa tựa... Hạ Đồng.



-Anh xem, là hoa oải hương và hướng dương.-Cô gái chìa bó hoa đến trước mặt chàng trai đang đi tới



-Min, là hoa cưới, em nhặt được rất may mắn.



Chàng trai nở nụ cười hiền hòa, yêu chiều nhìn cô gái.



Hạ Đồng khuôn mặt mừng rỡ khi nhận ra chàng trai ấy là Lăng Hạo.



Một năm trôi qua, anh vẫn không thay đổi gì cả.



-Lăng Hạo, anh về nước rồi.-Hạ Đồng vui mừng nâng váy lên chạy đến Lăng Hạo



-Để anh xem nào, lớn hơn rồi nhỉ? Em mặc váy cưới vào rất đẹp.-Lăng Hạo nở nụ cười sáng lạng



-Anh muốn em nhỏ hoài sao? Mà anh đó, một năm qua cũng không điện thoại cho em lấy một cuộc.-Hạ Đồng trách anh



Từ lúc cô bỏ anh ở sân bay, anh một mình đi sang Paris cũng không điện

thoại cho cô một tiếng. Làm cô lo lắng cho anh chết được.



-Vì anh bận quá thôi. Làm em lo lắng rồi.



-Được rồi, mà... ai đây? Bạn gái hả?-Hạ Đồng quay sang cô gái



-Xin chào, tôi là Min.-Min vui vẻ chìa tay ra



-Chào Min, tôi là Hạ Đồng.-Hạ Đồng lịch sự bắt tay Min



( Ngoại truyện sẽ có đoạn về tình yêu giữa Lăng Hạo và Min nhé ^^)



Min quả thật có vài nét rất giống với Hạ Đồng, chẳng hạn là tính cách

giống nhau vài điểm, khuôn mặt cũng có điểm từa tựa nhau. Cứ như hai chị em song sinh, tuy không giống hoàn toàn nhưng cũng dễ hiểu lầm.



Lăng Hạo nói, hai tháng nữa bọn họ sẽ kết hôn ở Việt Nam, đến lúc đó mọi người phải đến dự. Đương nhiên Hạ Đồng đi đầu, đồng ý cả hai tay.



Dương Tử và Lăng Hạo cũng không bất đồng như trước, lại là bạn của nhau.



Mọi thứ đều đã vào quỹ đạo, hạnh phúc tràn ngập cả không gian, phía chân trời, cầu vòng bấc ngang, đẹp không gì tả siết.



Hạnh phúc sẽ đến vời bạn, nếu bạn biết trân trọng, vị tha và tin tưởng lẫn nhau.