Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 163 : Ngoại truyện 1

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Paris, Pháp.



Đến Paris đã là bốn tháng, Lăng Hạo mặc

chiếc áo khoác nâu, hai tay bỏ vào túi áo đi dọc trên vỉa hè được lát

gạch chống trơn. Ngày đó muốn cùng Hạ Đồng sang Pháp là đến ngôi làng

Gordes ở Pháp, bình yên sống bên nhau, còn mong ước đợi cô mau chóng

quên Dương Tử, thì mình với cô sống hạnh phúc đến cuối cuộc đời.



Hóa ra, những thứ anh mong ước, ngay cả một giây cũng chưa từng xảy ra.



Không có cô, anh đến Gordes làm gì nữa, nên ở thủ đô Paris, dự định vài tháng nữa sẽ về nước.



-Anh...



Đang bước đi, một cô gái kéo tay áo Lăng Hạo lại, nói tiếng Việt khá chuẩn.



Lăng Hạo nhíu mày quay người lại nhìn, cô gái ấy có mái tóc nâu thẳng dài,

đôi mắt to tròn mở to nhìn anh, nét mặt vô cùng đáng yêu, lại có chút

nghịch ngợm của trẻ con. Không hiểu sao, Lăng Hạo cảm thấy, cô gái này,

có điểm tương đồng với Hạ Đồng.



Cô mặc chiếc áo khoác

trắng cổ áo làm bằng lông mềm, trên đầu đội chiếc nón bằng len màu đỏ,

bên trong chiếc áo khoác là một chiếc áo sơmi dài tay cùng chiếc quần

jeans đen dài, chân mang đôi giày pa-ta. Phong cách, quả thật cũng rất

giống nhau.



Cô gái quải chiếc cặp đen to một bên hông, trong túi hình như đựng gì đó rất to.



-Có thể cho tôi mượn vài đồng không?



Lăng Hạo không nghĩ tới, cô gái này lại cư nhiên mở miệng xin anh tiền, trường hợp này quả thật chưa từng xảy ra.



Tiền anh không phải thiếu, chỉ là không biết, cô gái này nhìn sao cũng không đến nỗi nghèo khổ sao lại phải chìa tay xin tiền anh.



-Chỉ hai mươi nghìn tiền Việt Nam thôi.-cô gái vẫn duy trì nụ cười trên môi



Lăng Hạo thật muốn biết cô gái này muốn làm gì, lấy bóp trong túi quần ra, rút một tờ tiền, đưa cho cô gái.



-Cái này tới một trăm nghìn!?-cô gái sửng sốt



-Cô cứ lấy, hiện tại tôi không có tiền lẻ.



Qủa thật, trên người anh, không có tờ hai mươi nghìn.



-Vậy anh đợi tôi một lát, tôi sẽ nhanh chóng đem tiền thừa lại trả anh.



Nói xong, cô gái liền nhanh thoăn thoắt chạy đi, chiếc áo khoác trắng bay

trong làn gió, dáng người nhỏ nhắn che qua những người đi qua lại.



Lăng Hạo nhìn chằm chằm dáng cô gái bỏ chạy, trong lòng lại cảm thấy buồn

cười, cô gái này, thật sự là người tốt thật hay là cố ý đây? Ai đời lại

xin tiền rồi bảo trả lại tiền dư chứ?



Chắc chắn là kẻ lừa gạt, nói thế để đem tờ một trăm đi luôn chứ gì.



Lăng Hạo không chú ý tới nữa, sải bước đi tiếp.



Mười lăm phút sau, cô gái nhỏ lúc nãy quay lại chỗ gặp Lăng Hạo, cô gái nhìn xung quanh lại không tìm thấy anh, trên tay cầm vài tờ tiền Pháp, đúng

với con số tám mười nghìn tiền Việt Nam.



-Anh ta đâu rồi? Đã bảo đợi mình cơ mà.-Min mặt xụ xuống, khẽ dẫm chân lên đất một cái



Min là một con lai Việt - Pháp, từ bé đã sống ở Việt Nam, đến năm mười lăm

tuổi đã sang Pháp định cư cùng ba và mẹ mình, gia đình Min không gọi là

khó khăn, có thể nói đủ sống qua ngày, hôm nay lại chìa tay xin tiền
-Anh chịu cho qua là được, muốn tôi làm gì cũng được hết.-Min tràn đầy sức sống, nhìn anh



-Làm bạn gái của tôi, ba tháng.



- - -



Ba tháng trời, Min trên danh nghĩa là bạn gái Lăng Hạo, quả thật lúc nghe

Lăng Hạo nói ra điều kiện, Min suýt bay thẳng tới túm cổ áo anh, bảo:

"Anh đùa kiểu gì thế?". Nhưng mà can đảm, đều ba sạch khi nghĩ đến lá

đơn kiện của anh còn chưa rút về. Miễn cưỡng lắm, mới gật đầu.



Chẳng qua, anh thường dẫn cô đi ăn, xem phim, ở bên Lăng Hạo, Min lúc nào

cũng bị anh móc họng, mình thì tức máu cũng sôi sùng sục, còn anh, lúc

nào cũng cười hả hê. Có lần, Min vô tình thấy một tấm ảnh trong ví của

Lăng Hạo, tấm ảnh được để ở chỗ vừa mở ví ra là thấy ngay, đó là một cô

gái, hình như là chụp lén, lúc đó cô gái đang đứng nhìn vườn hoa hướng

dương, vẻ mặt vô cùng thanh bình, nụ cười vô cùng tươi sáng. Chỉ là nhìn cô gái ấy, trông có vài nét giống Min.



Lúc này, Min vừa tức giận lại đau lòng, hóa ra là do Min có khuôn mặt gần giống cô gái ấy.



Lăng Hạo thấy Min cầm tấm ảnh liền tức giận, hôm đó đáng lẽ định đi chơi

mừng ngày Lễ Tình Nhân, rốt cục cô bị anh đuổi về, trong lòng Min uất

ức, đêm đó lại khóc.



Min thầm nghĩ, tốt nhất mình đừng có tình giả thành thật, chẳng qua anh chỉ đang chơi đùa mình mà thôi.



Nói ba tháng qua cũng rất nhanh, nhưng mà trong lòng Min biết, mình đã yêu

Lăng Hạo, ở bên anh, cảm giác rất thoải mái vui vẻ, Min không nghĩ lại

sớm qua ba tháng.



Ngày thứ ba qua ba tháng giả làm bạn gái, Lăng

Hạo không hề xuất hiện nữa, trong lòng Min hụt hẫng vô cùng, vậy mà nhịn không được liền tìm đến khách sạn.



Min quen anh ba tháng, cũng

không biết rốt cục anh là ai, hôm đó tìm anh, thấy anh từ trong chiếc

Lamborghini trắng bước ra, có người gọi anh là Lăng thiếu. Lúc đó Min

mới biết, anh là thiếu gia của tập đoàn Lăng Vương, vô cùng hùng mạnh.



Khi gặp Min, Lăng Hạo cũng chỉ gật đầu cười một gái, liền bỏ vào thang máy. Lòng Min nặng như trì, hô hấp khó khăn. Không ngăn được đôi chăn mình

mà chạy tới chặn cửa thang máy.



Lúc đó, Min không biết mình mất

mặt bao nhiêu, chỉ như một cô gái vừa mới lớn hiểu cảm giác yêu là gì,

dùng hết can đảm để nói một câu mà mình chất chứa lâu nay: "Lăng Hạo, em không biết anh có thích em hay không? Em biết anh là thiếu gia của tập

đoàn lớn sẽ không để ý tới em, nhưng mà em yêu anh, em nói với mình,

đừng có tình giả lại thành thật, chỉ là giả thôi, chỉ là em giống cô gái trong bức ảnh kia. Nhưng mà, em lại cứ thích anh, yêu anh. Anh bảo, em

phải làm sao ngừng yêu anh đây?"



Lúc đó, khóe môi Lăng Hạo cong

lên một đường tuyệt mĩ, một tay kéo Min vào thang máy, sau đó thang máy

đóng lại, anh thì thầm vào tai Min: "Ai bảo anh không thích em, là thích nhưng anh đang chờ em mở lời trước."



Hai lần thất bại, đều là do

anh không biết cách chủ động, lúc biết Min là người đăng ảnh lên tạp

chí, Lăng Hạo đã nói trước với lòng mình, Min, anh sẽ không để mất như

Hạ Đồng.



Qủa thật, thời gian ba tháng, Min ngốc nghếch vô cùng,

hôm đó anh nổi giận khi Min cầm tấm ảnh Hạ Đồng lên xem, sau khi đuổi cô đi, anh lại hối hận, muốn xin lỗi cô nhưng rồi thôi. Bởi vì, lần nào

cũng là anh xin lỗi, không giữ tôn nghiêm cho mình, cứ là mình cần họ,

bây giờ, anh đổi cách, để Min cần anh.



Hôm đó, Lăng Hạo kể cho Min nghe những chuyện liên quan đến mình, Min nói, cô không ghen với cô gái đó nữa, bây giờ anh đã là bạn trai thật sự của cô. Cô sẽ đem lại hạnh

phúc cho anh.