Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 164 : Ngoại truyện 2

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


-Này, cô kia, sao lại suy nghĩ ngu ngốc như thế?-giọng một chàng trai hốt hoảng vang lên, liền chạy tới ôm cô gái lại



Ân Di sau khi dự đám cưới của Dương Tử đang đứng trên cầu, vì chiếc nhẫn

của mình rơi xuống, nên Ân Di mới định với tay chụp lại ai mà ngờ người

con trai này lại nghĩ cô tự tử.



-Anh buông tôi ra. Anh làm gì thế?



-Tôi không thể để cô nhảy xuống được. Dù thế nào cô cũng phải nghĩ cho ba mẹ cô chứ?-chàng trai kiên trì ôm Ân Di



-Anh kia, anh nghĩ sao lại bảo tôi muốn nhảy cầu xuống!??-Ân Di mạnh mẽ dùng cù chỏ thục vào bụng anh ta



Anh ta không đề phòng bị thục trúng liền bị đau buông tay ra ôm bụng mình.



-Chứ không phải... mà cô có cần mạnh tay thế không?-chàng trai cau có



-Nhìn anh, giống như đang lợi dụng tôi nên tôi phải... dù sao cũng do anh cả.



-Này... rõ ràng tôi có ý tốt, đúng là làm ơn mắc oán.



Chàng trai đứng thẳng người trở lại, nhăn mặt lại.



Ân Di nhìn người con trai, khuôn mặt dễ nhìn, ngũ quan tinh tế, dáng người cao lớn, mái tóc ngắn cắt gọn gàng, nhìn qua không có gì nổi bật, trừ

tính cách kỳ quái ra.



Đó là nhận xét của Ân Di!!!



Cũng đúng thôi, lần gặp đầu tiên là quan trọng nhất, anh ta lại như thế, khó trách Ân Di suy nghĩ anh ta là một tên tâm thần.



-Sao cũng được, tôi không rỗi hơi để đứng đây đôi co với anh.



Ân Di phất phất tay, sau đó quay người đi.



-Ê, khoan đã. Đưa điện thoại cô đây.-chàng trai chìa tay ra



-Hả? Ờ.



Ân Di nghĩ anh ta muốn mượn điện thoại điện cho ai đó, tốt bụng lấy điện thoại trong túi ra cho anh ta.



Anh ta bấm bấm vài cái lên màn hỉnh. Đột nhiên một hồi chuông dài vang lên, anh ta lấy điện thoại đời mới nhất trong túi quần anh ta ra, sau đó

nhấn tắt.



Anh ta làm rất nhanh, gần như chớp nhoáng, sau

đó trả điện thoại cho Ân Di, nói: "Tôi đã lưu số điện thoại của mình vào danh bạ của cô, tôi tên là Trương Đàm."



Lần đầu tiên, Ân Di gặp trường hợp này, lại là lần đầu thấy được một người con trai mặt dày như anh ta.



-Anh, Trương Đàm đúng không? Tôi nói anh biết, thứ nhất tôi không quen anh,

thứ hai tôi không có lý do gì để lưu tên anh trong danh bạ.



-À, cô tên gì? Để tôi lưu vào.



Trương Đàm ngước đầu lên hỏi.



Ân Di thực sự tức đến mức muốn đánh anh ta một trận, nãy giờ cô nói, chẳng qua là gió thoảng, anh ta chẳng nghe gì.



-Anh... nãy giờ anh không nghe gì sao?



-Cô bảo sao? Cô nói lại đi.



-Bỏ đi, nói chuyện với anh sớm mệt chết.



-Này, cô tên gì, mau nói đi, tôi còn lưu.



-Ân Di.



Nói xong, Ân Di liền quay người bỏ đi, nói chuyện với người như Trương Đàm, Ân Di sớm tức chết.



Trương Đàm nhìn bóng lưng của Ân Di đi xa, môi anh ta cong lên cười, lộ ra hàm răng trắng đều.



-Cuối cùng cũng biết tên.



Trương Đàm đã biết Ân Di từ ba tháng trước, lúc đó Ân Di ngồi trong Cake

World, ly coffee được cô gọi ra đã rất lâu nhưng cô chỉ khuấy đều chứ

không uống, mắt cứ dán vào khung cảnh bên ngoài.



Trương

Đàm thực sự bị vẻ mặt bi thương của Ân Di thu hút. Anh luôn tìm cách để

tiếp xúc với cô, đến hôm nay cuối cùng cũng có thể.
-Dương Luận Thần, xem hôm nay papa dạy con thế nào.



Thằng bé cũng không phải đứa ngốc đứng yên cho papa mình đánh đòn liền

nhanh chân vọt ra cửa nhà, không quên bỏ lại một câu: "Papa con sang nhà chú Lăng Hạo ở tạm, papa nhớ nói với mami sang đón con, papa đón con

không về."



Nói xong, bóng dáng nhỏ bé cũng đã chạy ra ngoài, leo lên xe riêng mà anh đã chuẩn bị cho nó, sai tài xế chạy đi mất.



Dương Tử sắc mặt tối sầm, người ta bảo con hơn cha là nhà có phúc,

nhưng mà anh thấy, thằng con này chỉ giỏi tìm ba cái trò quỷ quái chọc

tức anh.



Nhìn lên lầu, sau đó thở dài, tối nay lại phải qua phòng con trai mình ngủ tạm rồi.



...



Dương Luận Thần được tài xế riêng của mình chở đến biệt thự của Lăng

Hạo liền phóng xuống xe, sau đó nhấn mật mã, cửa tự động mở.



Dương Luận Thần chạy vào trong nhà, cố gắng ép nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, dáng vẻ vô cùng uất ức.



-Luận Thần, sao cháu ở đây?-Lăng Hạo thấy Dương Luận Thần mắt cũng ướt đẫm, vô cùng đáng thương



-Chú Lăng Hạo, papa lại đuổi cháu ra ngoài rồi.



Dương Luận Thần lời nói vô cùng nghẹn ngào, mỗi lần như vậy, thằng bé

đều chạy sang nhà Lăng Hạo trốn tạm. Ở đây có chỗ ở miễn phí, lại ăn

uống thoải mái chả sợ ai la nên thằng bé vô cùng thích.



-Ta thấy là con lại chọc papa con chứ gì?-Lăng Hạo làm sao không biết chuyện gì xảy ra mà thằng bé lại chạy tới chỗ anh



Từ lúc nó biết chuyện, thì một tháng nó đã chạy qua nhà anh trốn đến

năm lần. Mỗi lần như vậy đều ở lại hai ba ngày, Dương Tử đến đón, nó đều trong phòng khóa trái cửa, khi nào là Hạ Đồng nó mới chịu đi theo về.



-Chú Lăng Hạo...



-Được rồi, dì Min đang làm bánh Macaron, con ăn chứ?-Lăng Hạo để thằng bé ngồi lên đùi mình hỏi



-Dạ được.-Dương Luận Thần mắt sáng rực, vui vẻ gật đầu



Dương Luận Thần im một lát, sau đó lại nhảy xuống khỏi đùi Lăng Hạo,

chạy lên cầu thang, không quên quay đầu lại bảo: "Con lên xem Thuyết

Thuyết đã tỉnh chưa?"



-Nhớ cẩn thận.



Dương Luận Thần chạy

tới căn phòng, với tay mở cửa ra chạy vào trong, đi đến chiếc nôi màu

hồng, sau đó lấy một chiếc ghế trèo lên.



Thằng bé đưa đầu vào

trong nôi, nhìn đứa bé gái đang ngủ say bên trong. Đứa bé gái có khuôn

mặt trái xoan, mi mắt dài cong vuốt, hai má phúng phính đáng yêu vô

cùng, môi đứa bé hơi hơi cong lên dường như đang cười. Nhịp thở vô cùng

đều đặn, Dương Luận Thần nhìn Lăng Thuyết Thuyết một tuổi nằm trong nôi, vươn tay ra xoa xoa má Lăng Thuyết Thuyết.



-Thuyết Thuyết ngoan, sau này anh sẽ lấy Thuyết Thuyết làm vợ.



Từ khi biết Min mang thai là con gái thì Dương Tử và Lăng Hạo đã kết

giao thông gia, sau này khi Dương Luận Thần và Lăng Thuyết Thuyết lớn

lên sẽ cho hai đứa nhỏ cưới nhau.



Dương Luận Thần mặc dù hiểu chuyện, nhưng có một vài chuyện thằng bé vẫn không hiểu được.



Tình yêu rốt cục là gì? Nó có mùi vị ra sao? Dương Luận Thần thật chưa biết, rất muốn thử qua.



Có lẽ Dương Luận Thần cứ xoa má Lăng Thuyết Thuyết nên cô bé bắt đầu

mếu máo, hai mắt cũng đã mở ra nhìn chăm chăm Dương Luận Thần, vốn là

định khóc nhưng thấy Dương Luận Thần, cô bé lại cười, hai tay mũm mỉm

vươn lên như đòi Dương Luận Thần bế.



-Thuyết Thuyết đã tỉnh rồi sao?



Dương Luận Thần thấy cô bé đã thức liền cười với cô bé, Dương Luận Thần với tay cầm chiếc lục lạc kêu leng keng.



Cô bé rất vui vẻ cười đến tiếng cười hòa cùng tiếng leng keng vang lên

khắp phòng, Dương Luận Thần lúc ấy chỉ nghĩ, chẳng qua Thuyết Thuyết chỉ là một đưa trẻ, vẫn chưa hiểu chuyện. Về sau, khi tình yêu mạnh mẽ trỗi dậy, Dương Luận Thần mới biết, tình yêu, không phân biệt tuổi tác.