Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 42 : Về nhà tình thương

Ngày đăng: 13:03 19/04/20


Chiếc xe BMW đen đã đợi sẵn chờ hai người. Ngồi trên xe chạy đi mà Hạ Đồng háo hức vô cùng, cuối cùng cũng được về nhà rồi, tâm trạng nôn nao hồi hộp trong cô.



Vì nhà cô cách nhà Chính khá xa đi xe cũng mất hai ba tiếng đồng hồ, ngồi trong xe chưa được mười phút, cô đã bắt đầu buồn chán.



-Hay là anh kể chuyện vui nghe đi.-Hạ Đồng nhìn anh đề xuất



-Không có hứng.-Dương Tử lại mặc cô, tay chống lên cửa sổ đặt ngay cằm mình, nhìn ra bên ngoài



-Vậy tôi kể cho.-Hạ Đồng biết thế nào anh cũng trả lời như thế nên không giận nói



-...



Anh không trả lời vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.



-Ngày xưa có một con heo đực đang bỏ rơi con heo cái, một con gà mái thấy rất rất rất ức chế với tên heo đực phụ tình đó nên đã anh dũng đi ra, chỉ vào mặt heo đực đó "Tên heo đực kia, ngươi phải thương heo cái người ta chứ?". Heo đực không thèm đếm xỉa đến gà mái, nói một câu "Nuôi heo cái cho nó ăn thay lớn thay như vậy, phải bán lấy lại vốn lẫn lời chứ?". Có vui không?



Hạ Đồng nghiêng đầu nhìn anh chớp mắt long lanh.



{ Nghe quen quen:D }



-Hình như, cô đang ám chỉ tôi!??-Dương Tử quay qua nhìn cô, ánh mắt không có chút cảm xúc



-Có, có sao?-Hạ Đồng bày ra mặt vô tội nhìn anh



-Phải bổ sung thêm một câu cho con heo đực.-Dương Tử nhìn cô không thiện cảm nói



-Là gì vậy?-Hạ Đồng hiếu kì nhìn anh, cần bổ sung câu gì nữa?



-Bắt con heo cái bán còn phải đem con gà mái nhổ lông đem luộc nấu cháo ăn.-Dương Tử cười lạnh nhìn cô



Tên này rõ ràng đang mốc họng cô mà. Dám nói đem cô đi nấu cháo sao?



-Anh... anh...-Hạ Đồng tức đến mức không nói thành lời



-Thế nào? Thêm vào cũng hay đó chứ.-Dương Tử đắc ý nói



-Hay, rất hay, rất vui...-Hạ Đồng phải cố nén cơn thịnh nộ sắp ào tới mà nở nụ cười với anh



-Vậy thì cười đi.



Dương Tử nói ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến cô.



Đồ thần kinh, đồ bệnh hoạn, đồ heo đực, đồ phụ tình, bội bạc....!!!



Hạ Đồng thầm nguyền rủa anh, tay không ngừng quơ loạn xạ sau lưng anh, dám đem cô ra nấu cháo hả? Nấu cháo cho anh ăn chết luôn, heo đực, heo đực, heo đực.



Hành động kì quái của cô làm cho bác Lam-tài xế xe nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thấy hết, cô gái này là người đầu tiên dám hành động như vậy.



Dương Tử cảm nhận thấy sự kì lạ ở phía sau lưng mình, khẽ nhíu mày xoay qua nhìn.


Hạ Đồng nhìn anh, có thể thấy khi nói chuyện với Tiểu Lạc vẻ cuồng ngạo, lạnh lùng của anh giảm bớt vài phần. Đến cô cũng cảm thấy được điều đó.



-Dạ được, anh ở đây bao lâu cũng được.-nhanh chóng Tiểu Lạc gật đầu lia lịa



-Không được.-cô sực tỉnh, tiếp theo là hét lên phản đối



-Sao lại không vậy chị hai, em thích anh ấy ở đây à, nếu không Tiểu Lạc giận chị hai đó-Tiểu Lạc làm nũng cô



-Hai người muốn làm gì thì tùy.-cô chịu hết nổi cũng đồng ý



-Cảm ơn chị hai.-Tiểu Lạc cười tươi nói



-Vào nhà thôi.-cô xách chiếc balô vào nhà



Cả ba vào nhà tình thương, những đứa trả ở đây thấy cô liền quấn quýt xung quanh cô, đứa nào đứa nấy đều hiện lên nụ cười, rất chân thực, rất trong sáng cũng rất hạnh phúc.



Dương Tử nhìn qua, cũng khẽ mỉm cười, nhưng sau đó lại được anh che giấu nụ cười đó, có lẽ anh từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của mẹ, nên khi chứng kiến màn này, khi những đứa trẻ quấn quýt lấy cô xem cô y như mẹ mình, anh lại cảm thấy vừa chua xót vừa ấm lòng.



-Hạ Đồng về rồi à.-một người con gái đi lại nói, nụ cười rạng ngời trên đôi môi



-Thi, mình nhớ cậu phát khóc luôn rồi.-Hạ Đồng nhanh chóng nhào tới ôm cô bạn của mình, không quên nói một câu trêu



-Hmm... Tớ không nhớ cậu.-Thi bật cười đáp lại cô



-Đồ bạn xấu.-Hạ Đồng buông cô bạn ra, chu mỏ nói



-Ừ tớ xấu đó.-Thi xua tay trước mặt cô, lại phát hiện sự có mặt của anh.



Dạ Thi vừa nhìn thấy anh, phải nói Hạ Đồng và Dạ Thi là hai người bạn tri kỉ nên giống hệt nhau về tâm lý. Không ham trai đẹp.



Bởi vì cuộc sống rất thực tế, bọn họ biết những người đẹp trai, sang trọng, giàu có sẽ không phải dành cho bọn họ. Cho nên hai người đã sớm miễn dịch với chủng loại này.



-Ai đây?-Thi hỏi



-Là người tớ cần... cần...-Hạ Đồng lấp lửng nói, cô không muốn trước mặt Tiểu Lạc cho nó biết



-Chào anh tôi tên Thi.-Thi hiểu chuyện, nhìn Dương Tử nói



-Chào! Tôi là Dương Tử.-Dương Tử trả lời lạnh lùng, không giống lúc chào Tiểu Lạc



-Anh thấy đó ở đây chật chội lắm, nếu anh muốn đổi ý đi về tôi sẽ không có ý kiến đâu.-Hạ Đồng nói mong anh “biến” ngay



-Không sao mà, ở đây có Tiểu Lạc tôi sẽ chơi với nó.-Dương Tử đáp còn cười với Tiểu Lạc nữa chứ



-Chị hai, chị đừng đuổi anh Dương Tử đi. Tiểu Lạc rất thích anh ấy.-Tiểu Lạc níu lấy vạt áo cô lay lay, khuôn mặt lại đáng yêu vô cùng



Hạ Đồng không bao giờ qua được ải này, đành thuận theo.



-Tùy em vậy.