Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 43 : Bởi ông ấy là ba của tôi

Ngày đăng: 13:03 19/04/20


Hạ Đồng đúng là hối hận khi kêu anh ở lại, định là hỏi cho có lệ thôi ai mà ngờ thành thật, đã vậy đứa em trai từ trước tới giờ luôn nghe lời người chị hai như cô cũng không ngoan nữa, đúng là sai lầm, sai lầm.



Hạ Đồng chỉ còn cách đuổi Dương Tử cùng Tiểu Lạc đi khuất mắt. Hạ Đồng mãi một lúc sau mới nhìn Thi nói:



-Thi, ông ấy... thế nào rồi?



-Cậu còn lo lắng cho ông ta làm gì? Cậu phải đi đến cái nơi xa lạ đó cũng là ông ta làm ra thôi.-Thi nhất thời bực tức nói



-Tớ không sao cả mà. Là mẹ con mình thiếu nợ ông ấy, nếu không phải vì mẹ mình gây lỗi trước thì ông ấy đã không thành ra như vậy.-Hạ Đồng chỉ cười trừ nói



-Tớ thật không hiểu nổi cậu, suốt chín năm qua khi mẹ cậu bỏ đi, ông ta luôn ngược đãi cậu vậy mà cậu còn thay ông ta trả nợ.-Thi trách cứ



-Cậu đừng nói nữa, tớ đi xem ông ấy thế nào rồi.



Hạ Đồng khẽ thở dài một cái, sau đó bước đi.



Thi chỉ lắc đầu ngó theo, Hạ Đồng đi một lúc lâu dừng trước căn nhà nhỏ xập xệ, mở cửa bước vào, mọi thứ trong nhà thật bừa bộn, đồ quăng tứ tung, dơ bẩn y như nhà hoang vậy.



-Ba ơi.-Hạ Đồng cố gắng gọi lớn



Không có câu trả lời, cô tiến vào sâu hơn, trước mắt cô là người đàn ông say khước vì rượu, nằm lăn lốc trên sàn, đây là ba cô chẳng ai khác nữa.



-Ba ơi, con về rồi.



Người đàn ông giật mình, giọng say xỉn nhìn cô vẻ tức giận.



-A mày về rồi à, tao tưởng mày đi luôn rồi chứ?



-Con chỉ về chơi ba ngày thôi rồi con sẽ đi.-Hạ Đồng đáp



-Trả nợ xong chưa mà về chơi hả? Hay là mày không muốn trả nợ cho tao.-ông Hưng giọng say mềm đứng lên chao qua lượn lại nói



-Không có, con về thăm Tiểu Lạc, rồi con sẽ đi mà.-Hạ Đồng vội giải thích cho ông hiểu



-Tao biết mà, mày dễ gì mà tình nguyện đi gánh nợ thay tao, mày giống như mẹ mày vậy, đê tiện.



-Ba đừng có lôi mẹ vào chuyện này.-Hạ Đồng nhẹ giọng nói



-Mày nghĩ mẹ con mày thanh cao lắm sao? Mẹ mày xuất thân từ phòng trà, đáng lẽ tao không nên tin những lời nó.-ông Hưng tức giận hừng hừng nói, trong đáy mắt toàn cay nghiệt, cùng hung ác.



-Con biết mẹ gây lỗi với ba rất nhiều, con cũng chỉ có thể nói xin lỗi với ba mà thôi. Con xin lỗi ba rất nhiều.



Hạ Đồng nghẹn ngào nói, cô biết ba cô đáng lẽ sẽ không ra nông nỗi của ngày hôm nay, tất cả đều do mẹ cô gây ra cả.
-Anh thích là tốt rồi.-Hạ Đồng ngồi cạnh anh, chính mình cũng nhâm nhi tách ca cao



-Tiểu Lạc thích vẽ tranh lắm thì phải?



-Ừ, Tiểu Lạc vẽ rất đẹp, nó nói sau này sẽ trở thành một họa sĩ tài giỏi, nó còn nói bức tranh đầu tiên khi nó lớn sẽ vẽ tôi.-Hạ Đồng vừa nói lại vừa mỉm cười hạnh phúc



-Cô có đứa em trai rất ngoan.-Dương Tử hơi nhìn cô nói



-Tiểu Lạc mặc dù là em cùng mẹ khác cha với tôi nhưng tôi rất thương đứa em trai này.-Hạ Đồng nói, lại suy nghĩ về một điều xa xôi



Dương Tử không trả lời, lặng lẹ uống một ngụm ca cao. Thiên cũng như cô, cũng rất yêu thương đứa em như anh, nhưng mà anh lại cảm thấy rất áp lực, là vì Thiên cứ tốt với anh, anh lại không cách nào chấp nhận được.



-Tại sao...



Hạ Đồng im lặng một lúc mới mở miệng, nghiêng đầu nhìn anh.



-Tại sao trên đời này, có nhiều cha mẹ lại bỏ rơi con ruột của mình?



-Chính tôi cũng đang hỏi điều đó. Có nhiều người mẹ vừa sinh con đã mất đi, thành ra đứa con ấy lại thành trẻ không mẹ, có ba cũng vậy thôi.-Dương Tử khẽ cười nói



Hạ Đồng lại cảm thấy nụ cười ấy không hề cuồng ngạo, không hề lạnh lùng, lại rất thê lương.



-Ít nhất cũng không tổn thương bằng bị mẹ ruột mình nỡ tâm bỏ rơi. Mà thôi, không nói chuyện này nữa.-Hạ Đồng xua đi tâm trạng nặng nề trong mình, đồng thời lấy lại bầu không khí ban đầu



-Ừ.



Hạ Đồng đang suy nghĩ mông lung lại sực nhớ có chuyện cần hỏi anh.



-À, mai anh có thể đi chơi không? Với tôi và Tiểu Lạc.



-Đi đâu?



-Tôi định dẫn Tiểu Lạc đi công viên Thanh Thanh chơi, anh đi chung chứ? Dù gì anh ở đây nên tôi cũng phải dẫn anh đi chơi chứ.-Hạ Đồng nhìn anh mỉm cười nói



-Được thôi.-Dương Tử khẽ gật đầu đồng ý



-Vậy tôi vào trong nói cho Tiểu Lạc biết trước. Một lát anh cũng vào ngủ đi.



Hạ Đồng nói sau đó đem hai ly ca cao được uống sạch đi vào trong.



Dương Tử khẽ ngước đầu nhìn bầu trời đen xám xịt kia, một bàn tay vươn tay bầu trời, ánh mắt chứa đầy thâm tình, cùng nhớ nhung. Đến một lúc lâu anh mới hạ tay xuống đi vào nhà.