Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 44 : Công viên giải trí Thanh Thanh

Ngày đăng: 13:03 19/04/20


Sáng sớm Hạ Đồng thức dậy liền thay bộ đồ thường ngày hay mặc. Sau đó đi đến phòng ngủ của Tiểu Lạc, mở cửa ra thì không thấy ai.



Đi ra phòng ăn cũng không thấy, rốt cục em ấy đã đi đâu?



Đang ngẫm nghĩ Tiểu Lạc có thể đi thì giọng nói cười vui vẻ của Tiểu Lạc từ ngoài sân vọng vào.



Hạ Đồng vội chạy ra, thấy Dương Tử và Tiểu Lạc đang đi vào nhà, trên tay còn cầm một gói thức ăn.



-Hai người mới đi đầu về đó?-Hạ Đồng hỏi



-Anh Dương Tử dẫn em đi mua thức ăn sáng.-Tiểu Lạc cười tít cả mắt đáp



-Vậy Tiểu Lạc mau vào trong ăn sáng đi, rồi chị hai dẫn Tiểu Lạc đi chơi.-Hạ Đồng xoa nhẹ đầu Tiểu Lạc ân cần nói



-Tiểu Lạc sẽ vào ăn sáng ngay.-Tiểu Lạc vâng lời rồi cùng đám trẻ chạy lăn xăn vào nhà ăn sáng



Nhìn Tiểu Lạc vui vẻ chạy vào nhà, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc. Khẽ quay qua nhìn Dương Tử, nói:



-Anh cũng vào ăn sáng đi.



-Tôi chưa đói.



-Tối qua anh ngủ có quen không?-Hạ Đồng nghiêng đầu nhìn anh



-Cũng bình thường.-Dương Tử nhún vai



Hạ Đồng thoải mái nhìn anh, cô cứ sợ anh không quen như vậy cô sẽ không gánh vác nổi đâu. Anh mà chỉ bị mất một cọng tóc, đời cô coi như tàn.



-Nhìn cô...



Anh nhìn cô từ đầu đến chân lấp lửng nói.



-Tôi thì làm sao?-Hạ Đồng nhìn lại mình, cô thì có bị làm sao chứ?



-Không hề giống con gái chút nào.-Dương Tử khẽ lắc đầu nói



Hạ Đồng nhìn lại mình một lần nữa, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt nảy lửa, cô thế này mà nói không phải con gái sao? Anh có phải bị mù rồi không?



-Tôi thế này mà anh bảo là con trai sao?-Hạ Đồng liếc anh nói



-Tôi chỉ nói cô không giống con gái thôi, là cô tự nói mình là con trai.-Dương Tử thản nhiên nói



-Anh...-Hạ Đồng lập tức nghẹn họng.



-Mà gà mái như cô, làm sao thùy mị hiền thục như con gái được.-Dương Tử nói với vẻ tiếc nuối



Hạ Đồng giận run mình, cô mà không phải con gái sao? Tên này, rõ ràng đang chọc cô điên mà. Nhưng mà cô nói gì ra anh cũng có cớ trả lời lại, tức đến điên mà. Không được, phải hạ quả.



Hạ Đồng lấy tay quạt quạt mặt mình, hít vào thở ra, nói chuyện với anh chắc cô sớm vào viện tâm thần quá.



-Tâm trạng tôi đang rất tốt, sẽ không vì anh mà bị phá hỏng.



Hạ Đồng gặng cười sau đó lườm anh đi vào nhà.



Tại công viên giải trí Thanh Thanh, Hạ Đồng nắm tay Tiểu Lạc đi vào trong, Dương Tử thong thả đi theo sau.



Chỉ có điều, khi anh vừa bước vào liền thu hút ánh nhìn, toàn bộ con gái đều nhìn anh bằng ánh mắt hình trái tim. Dương Tử vẫn như vậy, lạnh lùng nhìn xung quanh. Cả người anh đều được vầng sáng hào quang bao lấy. Sáng chói.



Hạ Đồng nắm tay Tiểu Lạc đến quầy bán vé. Nhìn bảng trò chơi, sau đó nhìn Tiểu Lạc nói:



-Tiểu Lạc muốn chơi trò gì?



-Chơi cái kia đi.



Tiểu Lạc còn chưa trả lời thì Dương Tử đã lù lù xuất hiện sau cô, chỉ vào bảng trò chơi.



Hạ Đồng nhìn theo tay anh, ngay sau đó kịch liệt phản đối.



-Không.




Hạ Đồng đang định mở miệng thì anh đã lên tiếng trước.



-Không.



Ngay sau đó đẩy cô ngồi thẳng, lấy luôn chiếc menu ra.



Hạ Đồng đơ mặt nhìn anh, chỉ có một phần ăn, có bao nhiêu tiền đâu, sao mà keo kiệt quá vậy? Tài chính của cô đúng là bị rút từ từ là bởi cái tên này mà.



-Một KFC, hai chè khúc bạch và một phần ăn gia đình dành cho ba người.-Dương Tử không nhanh không chậm nói với phục vụ



-Khoan khoan, là ba chè khúc bạch.



Hạ Đồng vội nói lại với phục vụ.



-Qúy khách xin đợi một lát sẽ có ngay.-phục vụ nói rồi lui đi



Tên nhỏ nhen. Tính toán với cô, vậy mà ngay cả chè khúc bạch cũng chỉ có hai phần, rõ ràng không cho cô ăn mà. Ích kỉ, nhỏ mọn.



Một lúc sau, phục vụ bưng thức ăn bày lên bàn. Phần ăn ba người là ba món mặn một món canh, không tệ, không tệ.



-Nào, ăn thôi.-Hạ Đồng vừa nói vừa gấp thức ăn cho Tiểu Lạc.



-Cảm ơn chị hai. Chị hai, anh Dương Tử ăn cơm.-Tiểu Lạc ngoan ngoãn nói, sau đó vô tư cầm đùi gà lên ăn



Hạ Đống vốn không có cách nào miễn cưỡng lại với thức ăn, cho nên không suy nghĩ cặm cụi ăn, cô đang nghĩ tới dạ dày mình là một túi rỗng không đáy, dạ dày bốn ngăn của con bò, ăn nhiệt tình, vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng đã gắp đến miếng khác.



Dương Tử so với cô ăn còn nhã nhặn hơn, mỗi động tác đều tao nhã, lịch thiệp.



-Cô ăn để mau đi đầu thai hay sao?-Dương Tử từ tốn gắp thức ăn nói



-Liên quan anh sao?-Hạ Đồng mặc kệ anh tiếp tục ăn



-Ăn giống tôi này.



Dương Tử nói, sau đó tao nhã gắp thức ăn, chậm rãi bỏ vào miệng nhai, cứ như vậy đều đều mà tao nhã.



Hạ Đồng không quan tâm, tiếp tục ăn cách của mình.



-Thử ăn theo cách của cô một lần nữa đi.



Dương Tử tuy lời nói có chút lười biếng nhưng lại có đa phần ra lệnh.



Hạ Đồng gục đầu, làm theo lời ăn, rất chậm rất chậm gắp thức ăn, bỏ vào miệng. Biết cô thích nhất là ăn, vậy mà còn hành hạ cô bằng cách này.



Người ta nói "Trời đánh tránh bữa ăn" sao mà cô cứ gặp tên heo đực này quài vậy? Ngay cả ăn cũng không được ăn thoải mái nữa.



-Ăn như vậy uất ức lắm sao?-Dương Tử không nhìn cô, vẫn gấp thức ăn nói



-Không, không hề. Nào có.-Hạ Đồng lắc đầu, sau đó gấp thức ăn bỏ vào miệng cười hìhì



Dương Tử khóe môi hơi nhếch lên, sau đó chuyên tâm ăn.



Thật ra lúc nãy cô muốn nói, rất uất ức, anh biết rõ cô ăn rất nhiệt tình, ăn không cần nghĩ ngợi, chỉ cần có thức ăn là ăn, vậy mà còn bắt cô ăn từ tốn. Cô thà bị anh hạ nhục ăn không thèm mặt mũi, không thùy mị như con gái cũng được. Cô chấp nhận được bị anh hạ nhục để được ăn thõa thích.



-Chị hai, chị bị làm sao vậy?-Tiểu Lạc thấy cô ăn chỉ gấp chút ít, lại không ăn như mọi ngày, không khỏi hiếu kì hỏi



-Chị không sao.



Hạ Đồng nuốt nước mắt ngược vào trong đáp, cô rất muốn nói chị hai rất muốn ăn nhiều, nhưng mà có người không cho chị hai ăn như vậy.



-Vậy chị hai ăn tiếp đi.



Tiểu Lạc nói sau đó ăn tiếp KFC của mình.



Cô còn tưởng nó sẽ cho cô ăn một miếng KFC nào ngờ lại phũ phàng đến mức này.



Heo đực, heo đực, heo đực. Ngay cả ăn cũng giành với tôi, cũng không cho tôi ăn thoải mái, đáng ghét.