Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 47 : Tôi là bạn gái anh ấy

Ngày đăng: 13:03 19/04/20


Hạ Đồng nhanh chóng che mặt mình lại, có cần lớn tiếng thế không? Sợ mọi người không biết à?



-Cô gái đó là ai mà tìm thiếu gia vậy?



-Không lẽ bạn gái?



Hạ Đồng không biết nói sao cho bọn họ hiểu, cô chẳng qua chỉ đến đây theo lời anh mà thôi, lại bị bọn họ đem ra làm chủ đề bàn tán này nọ.



-Xin hỏi, tiểu thư tên gì?-nữ tiếp tân hỏi



-Khoan, đợi tôi một lát.



Hạ Đồng giơ tay lên, đi đến một chỗ khuất lấy điện thoại ra. Gọi cho anh.



Đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy.



-Tôi đang đợi anh ở đại sãnh, anh mau xuống đi.-Hạ Đồng nói rất nhỏ vào điện thoại, sợ mọi người nghe thấy



[...Cô tự lên đây đi...]-Dương Tử lạnh băng trả lời



-Anh ở phòng nào?



Hạ Đồng vừa trả lời vừa xoay ra sau nhìn nữ tiếp tân nhanh chóng nhận được nụ cười từ nữ tiếp tân, cô cười lại sau đó xoay qua.



[...Tầng năm mươi, phòng V.I.P 1...]



Cô còn đang định nói nhưng chưa kịp anh đã cúp máy, Hạ Đồng đau khổ quay qua, nặn nụ cười đi lại quầy tiếp tân, nói:



-Chị ơi, em cần lên tầng năm mươi phòng V.I.P 1.



-Tiểu thư, cô và thiếu gia định đám cưới hay sao ạ?-nữ tiếp tân khó kìm lòng tò mò hỏi



-Không có, không có.-Hạ Đồng nghe xong tròn mắt, kịch liệt lắc đầu



-Tầng bốn mươi mốt đến tầng năm mươi là khu trưng bày nhẫn cao cấp, nếu thiếu gia và tiểu thư không định đám cưới thì...



Hạ Đồng khẩn trương cắt ngang lời nữ tiếp tân.



-Bọn em không có đám cưới, cũng không có quan hệ gì cả.



-Vậy làm phiền tiểu thư nói tên, để tôi hỏi thiếu gia cho chắc chắn.-nữ tiếp tân nói



-Chị không cần điện, lúc nãy em đã điện cho anh ấy rồi. Có thể cho em lên không?-Hạ Đồng gấp gáp hỏi



-Tiểu thư phải nói rõ cô là gì với thiếu gia chúng tôi mới có thể cho tiểu thư lên, để đảm bảo an toàn tránh lừa gạt ạ.-nữ tiếp tân nhã nhặn nói



Rắc rối, đúng là rắc rối quá mà. Được thôi, muốn biết quan hệ cô với heo đực là gì chứ gì? Cô toại nguyện.



-Tôi là bạn gái anh ấy.-Hạ Đồng dõng dạc nói, đôi mắt to tròn nhìn nữ tiếp tân



-Bạn gái?



-Là bạn gái của thiếu gia!??



Tất cả đám nhân viên lập tức xì xào, nhất thời đại sãnh Âu Thiên Tử trở nên náo nhiệt, một cơn gió lốc scandal xuất hiện.



-Tiểu thư là bạn gái thiếu gia, xin mời đi theo tôi.



Nữ tiếp tân nhanh chóng nở nụ cười, sau đó đi ra, dẫn lối cho cô.



Hạ Đồng thật hôi hận, cô biết mình sắp gặp đại nạn, lần này quả là tiêu rồi. Dám nói là bạn gái anh, chỉ có người điên như Lâm Hạ Đồng cô. Thế nào cô cũng bị phân thây ra thành trăm mảnh mà xem.



Hạ Đồng khóc ròng trong lòng, lủi thủi cùng nữ tiếp tân đi vào thang máy, sau một lúc, "ting" một cái, cửa thang máy mở ra, dừng ở tầng năm mươi.



Hạ Đồng liếm liếm đôi môi khô khốc, chỉ còn biết cầu xin trời phật phù hộ cho cô, đừng để cô xảy ra chuyện gì nha, hôm nay phạm hai sai lầm là đủ làm cô chết rồi.



-Thiếu gia đang ở bên trong, mời tiểu thư.-nữ tiếp tân dừng trước cửa một căn phòng, nói



-Cảm ơn chị.



Hạ Đồng lại ngập ngừng không dám mở cửa vào, nhưng mà nữ tiếp tân cứ nhìn cô cười, ý bảo cô vào đi, Hạ Đồng cũng cười cười, sau đó mếu máo mở cửa.



Hạ Đồng mở cửa ra, thò chiếc đầu nhỏ vào nhìn xung quanh, một lát sau đứng thẳng người đi vào, giơ một tay lên ngờ nghệch nói:



-Chào...



Dương Tử lạnh lùng nhìn cô, cả người ngồi trên chiếc ghế sô pha hoàng gia, chân phải đặt trên chân trái.



-Vào đây.-Dương Tử lạnh nhạt mở miệng



Hạ Đồng cúi đầu từng bước chậm thật chậm đi đến chỗ anh, dừng trước mặt anh, Hạ Đồng vẫn cúi thấp đầu, không dám ngước nhìn anh.



Dù vẫn đang cúi đầu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn đang nhìn cô, còn là nhìn chăm chăm nữa chứ.



Áp lực, quá áp lực!!!



Mãi đến một lúc lâu, thấy anh vẫn chưa có động tĩnh, đang lúc phân vân có nên ngẩng đầu lên tiếng trước không thì anh đã đứng lên, dáng người cao lớn phủ lấy dáng người nhỏ nhắn của cô.



Hạ Đồng cảnh giác ngước đầu lên, vô thức lùi về sau hai bước.



-Lên được đây, cũng rất hay.



Đó là câu đầu tiên anh thốt ra suốt một lúc lâu.



-Anh, anh quá khen.



Hạ Đồng ấp úng trả lời, trong lòng khóc không thôi, nếu để anh biết cô lấy tư cách là bạn gái anh để bước lên đây, chắc chắn, chắc chắn cô sẽ bị anh hành quyết cho xem.



Đang đau khổ đứng nhìn anh, thì cánh cửa phòng mở ra, bước vào là chị tiếp tân lúc nãy, trên tay còn bưng hai ly coffee.



-Thiếu gia, tôi có pha coffee cho ngài và tiểu thư đây.-nữ tiếp tân đặt hai ly coffee xuống bàn nói



Dương Tử vẫn nhìn cô không thèm trả lời nữ tiếp tân, Hạ Đồng nuốt nước bọt, nhìn anh. Trong đầu trống rỗng, anh nhìn cô lâu như vậy làm gì chứ? Cô cũng đâu cố ý chọc anh đâu.



-Ah, hay là lại uống coffee đi.



Hạ Đồng vội kiếm chuyện để tránh khỏi ánh mắt của anh đang chăm chăm nhìn mình, sau đó gấp gáp đi lại ghế ngồi xuống, cầm lấy ly coffee uống một ngụm cho bình tĩnh trở lại.



-Thiếu gia, ngài cùng bạn gái định mua nhẫn cặp có phải không?-nữ tiếp tân nói một câu



-Khụ khụ...



Hạ Đồng nghe xong ngay lập tức bị sặc, ho liên hồi. Cô không có cần giới thiệu mà, sao lại đi nói với anh như thế chứ? Hại chết cô rồi.



Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn anh, hai tay giơ tay lắc lia lịa, ám chỉ không phải đâu. Nhưng mà ngược lại, ánh mắt của anh bắn ra băng lạnh, không hề có chút tin cô.



-Ra ngoài đi.




Bàn tay anh hơi vươn ra, từ từ đưa đến khuôn mặt cô, bàn tay vừa chạm vào gương mặt của cô, lại rụt về, anh khẽ đưa tay lên đầu mình, anh làm sao lại nhìn cô thành cô ấy được chứ?



Cô ấy và cô hoàn toàn khác nhau không giống nhau ở điểm nào trên khuôn mặt nhưng mà cả hai lại có sở thích giống nhau, ngay cả ngủ cũng đáng yêu y như một đứa trẻ khiến anh nhìn cô nhầm ra cô ấy.



Dương Tử nhìn cô đang nằm ngủ trên sô pha, nhanh chóng khôi phục lại nét lãnh đạm vốn có, đứng dậy thẳng người, đi đến cửa sổ nhìn ra bầu trời rộng lớn.



Hạ Đồng khẽ động đậy mi mắt, mơ màng mở đôi mắt ra, sau đó hơi ngồi dậy, nhìn xung quanh, nhanh chóng bị người con trai đang ngồi đối diện mình làm giật mình, tinh thần lập tức không còn mê man buồn ngủ nữa.



Hạ Đồng nhìn sang đồng hồ trên tường. Sau đó mở to mắt, đã sáu giờ tối rồi sao? Cô ngủ đã năm tiếng đồng hồ rồi sao?



Tiêu rồi!!! Làm thế nào giải thích cho Dương Tử đây? Không lẽ lại nói tôi bị trượt chân té lên sô pha nên ngất đi?



Anh không tin đâu!!!



Hạ Đồng nhìn anh, lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh, cô hơi cười cười sau đó cúi đầu xuống, lúc nãy cô định chỉ nằm nghỉ mệt năm phút thôi không ngờ lại ngủ quên đến năm giờ đồng hồ.



Bầu không khí vốn đang âm u lạnh lẽo, làm cô không khỏi lạnh sống lưng, lại bị tiếng của cái bụng nhỏ của cô phá đi.



_Ọt ọt ọt...



Hạ Đồng xấu hổ lấy tay xoa bụng mình, cô đúng là quá mất mặt mà, xấu hổ đỏ cả mặt lên. Có đứa con gái nào như cô không? Chắc không rồi!!!



-Đi thôi.



Dương Tử cuối cùng cũng lên tiếng, sau đó đứng lên. Hạ Đồng cúi đầu đứng lên đi theo anh.



-Ngước đầu lên đi, nếu không mọi người lại nói tôi làm gì cô nữa.



Dương Tử nói xong bỏ ra ngoài một mạch.



Hạ Đồng khẽ thở phào ngẩng đầu lên, cũng may anh không chấp nhất phạt cô nữa nếu không cô đã chết rồi, nhanh chóng cô đuổi theo anh.



Cả hai lên chiếc Lamborghini đen đã đợi ở cửa, sau khi thắt dây an toàn xong, anh chạy xe đi.



-Có thể, có thể phiền anh chở tôi đến đầu ngõ ở nhà tình thương không?-Hạ Đồng nhìn anh chớp mắt hỏi



Dương Tử không trả lời cô vẫn chuyên tâm chạy xe.



Cô còn tưởng anh bỏ lời cô ngoài tay, không ngờ một lát sau anh lại cho xe dừng trước đầu ngõ cô vừa nói, Hạ Đồng nhìn anh không khỏi cười với anh.



-Anh về trước đi, tôi ăn xong sẽ đi bộ về, dù gì cũng gần nhà tình thương.-Hạ Đồng nói xong liền tháo dây an toàn đi xuống xe



Dương Tử nhìn quán ăn nhỏ, lại nhìn cô, sau đó cũng đi xuống xe.



Hạ Đồng thấy anh xuống xe, không khỏi ngạc nhiên.



-Anh không cần đợi tôi đâu, tôi...



-Ăn hủ tiếu gõ.-Dương Tử cắt ngang lời cô, đi đến một bàn trống



-Hả!?



Cô ngạc nhiên nhìn anh, lại thấy anh sắp ngồi xuống ghế, cô gấp gáp ngăn anh lại.



-Khoan khoan, đợi lát.



Hạ Đồng nói xong liền với tay lấy vài tờ khăn giấy trên bàn lau chiếc ghế, sau đó kêu anh ngồi xuống. Dương Tử không nói gì ngồi vào chiếc ghế cô vừa lau xong.



-Hạ Đồng lâu quá cháu không đến ăn, hôm nay ăn gì?-bà chủ quán thân thiện đi lạ cô hỏi



-Cho cháu hai phần hủ tiếu gõ.-Hạ Đồng tươi cười giơ hai ngón tay lên



-À, một nhỏ một lớn.-Hạ Đồng bổ xung thêm



-Hôm nay Hạ Đồng ăn tô nhỏ cơ à.-bà chủ quán nói



-Hơ, dà.



Hạ Đồng miễn cưỡng gật đầu, cô định mình ăn tô lớn còn anh tô nhỏ mà, sao lại nói vậy chứ? Tiền của cô, lại bay nữa rồi. Tên này có phải là thiếu gia không, sao lại keo thế, từ sáng đến giờ toàn cô trả tiền.



-Sẽ có ngay.-bà chủ quán mỉm cười sau đó bước đi



Một lát sau hai tô hủ tiếu gõ được bưng lên, Hạ Đồng lau đũa sau đó đưa cho anh, mình cũng lấy một đôi.



-Ăn đi, ngon lắm đó.-Hạ Đồng nói xong liền cúi đầu ăn



Dương Tử cũng không nói nhiều, gấp một đũa bỏ vào miệng ăn thử. Anh chưa ăn những món vỉa hè như thế này, mùi vị cũng không tệ.



-Ngon không?-Hạ Đồng thấy anh ăn được nên hỏi



-Ừ.-Dương Tử chỉ gật đầu



-Anh thấy ngon là được rồi.



Hạ Đồng mỉm cười sau đó ăn tiếp.



Nhanh chóng hai tô hủ tiếu gõ được chui vào bụng của cả hai. Hạ Đồng vẫn cảm thấy ăn chưa đủ, đúng lúc xe bán hàng di động đi đến, toàn là que xiên. Hạ Đồng đứng lên đi đến xe đồ xiên, đồ xiên vừa rẻ lại ngon, cô ăn cũng không sợ hao tiền.



-Cho cháu cá viên, tôm chiên, hoành thánh với chả giò mỗi thứ hai xiên.-Hạ Đồng nhìn chú bán hàng nói



Chú bán hàng nhanh chóng lấy thứ cô kêu, sau một lúc tất cả được bỏ vào một chiếc hộp nhỏ, ông đưa cho cô.



-Tiền đây ạ.



Hạ Đồng đưa tiền cho ông, sau đó đi nhìn Dương Tử.



-Ăn không?-Hạ Đồng chìa một que xiên ra trước mặt anh



-Không.-Dương Tử không nói nhiều chỉ nói một từ



-Không thì thôi.



Hạ Đồng xì mũi, sau đó cầm que xiên lên ăn, từ lúc đến nơi anh, cô có được ăn những món này đâu, bây giờ ăn lại không ngờ ngon như vậy nha.



Có thể nói cái bụng của cô là dạ dày bốn ngăn của con bò, những tám que nhanh chóng được cô xử đẹp. Không còn sót một thứ.



-Ngon quá đi.-Hạ Đồng lau lau miệng mình nói



-Gà mái còn có thể thành heo, lên xe đi.



Dương Tử nói xong câu đó liền đi lại xe ngồi lên.



-Gà mái, heo cái đầu anh đó.



Hạ Đồng hậm hực nói, sau đó cũng lên xe ngồi, đi về nhà tình thương.