Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 86 : Nhật ký

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng ở nhà tĩnh dưỡng một tuần, cô xin anh, anh cũng chỉ hờ hợt nói

ừ, từ đêm hôm đó, thái độ của anh lạnh lùng, xa cách hơn lúc trước, anh

đến nhìn cũng không nhìn cô, nói chuyện cũng chỉ lấy một từ.



Không hiểu vì sao khi anh lơ cô đi, cô lại cảm thấy trống trải, trái tim lại nhói lên từng đợt, tuy không đau nhói mãnh liệt nhưng cũng từ từ

làm tim cô đau thắt.



Thà rằng anh cứ mắng chửi cô như lúc trước, nói cô là một con gà mái không biết điều, cô chấp nhận, vui vẻ chấp nhận.



Nhưng mà nhiều lần cô muốn bắt chuyện với anh nhưng anh chỉ nhìn cô

bằng ánh mắt lạnh lẽo kia cô lại im lặng, những thứ muốn nói đều tan

biến mất.



Một tuần đối diện với khuôn mặt lạnh băng, nụ cười nửa miệng, không một

câu nói, khiến cô rất thấy thiếu vắng, từng cơn gió lạnh buốt xông thẳng vào trong khoang ngực của cô.



Bây giờ cô đã hiểu, lúc đầu cô ghét anh bao nhiêu, thì ngay lúc này cô cần anh như trước bấy nhiêu!!!



Cho đến một ngày, cô mới biết, bản thân mình từ lâu đã không thể thuyết

phục anh, sự lạnh giá của anh, cô mãi mãi không làm tan biến đi được.



Đó là vào ngày cuối tuần, ngày mà cô có thể tháo bột ở chân ra, sau khi

đã tháo ra, cô vui vẻ đi lại, một tuần nghỉ ở nhà cuối cùng cũng có thể

đi lại tự do, có thể đến trường bình thường, nhưng mà nói sao cô cũng

phải suy nghĩ xem mình nên làm sao để anh không dùng thái độ như thế với mình.



Lúc ấy là năm giờ chiều, khi mà Thiên và Dương Tử vẫn chưa đi học về,

người làm trong nhà thì lo chuẩn bị mọi thứ chu tất cho bữa tối, Hạ Đồng không có ai để nói, đành đi lên phòng mình.



Nếu cô đi một mạch lên phòng thì sẽ không sao nhưng mà cô khi đi đến

tầng ba bước chân lại dừng lại, ánh mắt nhìn đến cửa của căn phòng duy

nhất trên dãy hành lang.



Lần trước cô đã vào trong một lần nhưng mà vẫn chưa xem gì hết đã, cô có nên vào xem không? Nếu lỡ bị phát hiện thì sao?



Nhưng mà Dương Tử vẫn chưa về, còn tới nửa tiếng anh mới về đến, cô vào chắc sẽ không ai biết đâu.



Nghĩ đoạn, Hạ Đồng chậm rãi đi đến đứng trước cửa của căn phòng, bàn tay đưa ra nắm lấy nắm đấm, không hiểu sao trong lòng lại bất an.


Bởi vì lúc nào em cũng bắt gặp anh ta cười, đôi lúc anh ta cười chọc

anh, anh cũng có cười lại, nhưng nụ cười khá nhạt. Em không khó nhận ra

sự thân thiết của cả hai.



Về sau em mới biết, anh ta là Lăng Hạo, là bạn thân của anh.



- - -



Ngày... tháng... năm...



Đó là vào một buồi tối, khi mà tất cả mọi người trong nhà Chính đã chìm

vào giấc ngủ, em ngủ không được bèn đi xuống bếp uống chút nước, lại

phát hiện anh đang ngồi ở chiếc ghế sô pha hoàng gia ở phòng khách, anh

đang xem một cuốn video được quay lại.



Bên trong màn hình là ba mẹ của anh, bà là một người phụ nữ xinh đẹp,

nét đẹp nhân hậu hiền hòa làm con người ta thấy gần gũi, mái tóc quăn

được bà búi cao lên càng tôn vẻ đẹp cao quý của bà. Lúc ấy bà đang có

thai anh, bụng bà đã nhô lên, còn ba anh thì áp mặt sát bụng nghe nhịp

tim của đứa con trai bé bỏng của mình.



Khi anh nhìn thấy em, anh vội vàng tắt video đi, khuôn mặt vẫn như cũ

nhìn em, em căng thẳng y như một đứa trẻ bị bắt gặp ăn vụng, nhìn anh

không nói ra lời. Anh nhìn em mở miệng: "Đứng bao lâu rồi?". Em đáp:

"Một lúc rồi." Anh không nói gì thêm đứng dậy cầm cuốn video bỏ lên lầu, không nhìn em lấy một cái.



Cho đến mấy ngày sau, ông anh lấy đi cuốn video đốt đi, đó cũng là lần

đầu tiên em nhìn thấy anh khóc, nước mắt anh lăn dài nhặt cuốn video đã

bị đốt thành tro, anh y như một đứa trẻ bị lấy đi cây kẹo, em nhìn thấy

cũng đau lòng theo anh, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi dài.



Về sau khi em hỏi bà quản gia, em mới biết, thì ra mẹ anh là người phụ

nữ riêng ở bên ngoài của ba anh, ngày sinh anh ra bà bị trượt chân từ

cầu thang, mất máu quá nhiều, chỉ có thể giữ mẹ hoặc con, bà hi sinh

mạng sống để anh được chào đời, bà chỉ kịp nhìn anh vừa ra thì cũng nhắm mắt.



Anh vốn không biết mẹ mình là người phụ nữ bên ngoài của ba mình, cuộc

sống của anh vốn rất vui vẻ nhưng khi anh mười tuổi, anh biết về sự thật về mẹ mình, về bản thân anh, thì đã không bao giờ cười nữa.