Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 87 : Đuổi khỏi nhà Chính

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Lúc ấy cho dù cô cầu xin anh, khóc trước mặt anh, anh vẫn lạnh lùng

buông lời lạnh lẽo: "Không phải tôi đã cảnh cáo cô sao? Đã làm đừng hối

hận."



Cô hối hận biết bao, nước mắt lại không ngừng rơi, cô quá

nông nỗi, quá thiếu suy nghĩ, đáng lẽ cô không nên chọc anh thêm, nhưng

mà lòng ngực của cô, khi nghe anh nói câu lạnh lẽo đó, không hiểu vì sao lại đau đớn, lại kéo dài một hồi tê tái.



***



Bây giờ Hạ Đồng đã hiểu vì sao trong quy tắc, có một quy tắc là nấu ăn ngon, đó là vì Ân Di nấu ăn rất ngon, anh muốn ăn những món ngon như những món của

Ân Du nấu. Vì sao trong quy tắc phải nghe theo lời anh, vì Ân Di luôn

làm theo ý anh.



Hạ Đồng còn đang định lật trang tiếp theo thì

một tiếng mở cửa phòng làm cô hoảng hốt làm rơi quyển sổ trên tay, vội

lau lau vài giọt nước mắt trên mặt, ánh mắt đầy hoảng loạn cùng sợ sệt,

vội vàng cất quyển sổ vào vị trí cũ, sau đó đứng thẳng người nhìn ra

phía cửa.



Bà quản gia khi nhìn thấy cô, khuôn mặt già dặn vốn

nghiêm nghị lặp tức sắc mặt đỏ lên vì tức giận, bà nhìn cô, rõ ràng rất

tức giận nhưng đang cố kìm chế.



-Quản gia, cháu... cháu...-Hạ Đồng nén sợ hãi lặp bắp nói



-Không phải quy tắc đã nói không được lên phòng này hay sao?-quản gia khuôn mặt nhăn lại, đầy tức giận hỏi



-Cháu... cháu... chỉ là...-cô làm sao nói cô không cố ý vào đây chứ, cô không

phải cố ý nhưng mà chính cô lại không kìm lòng được bước vào đây.



-Tôi nhất định sẽ nói cho thiếu gia nhỏ biết.-quản gia kiên định nói sau đó quay người bỏ đi ra ngoài



Hạ Đồng ngây ngốc đi, sau một lúc mới bừng tỉnh hoảng loạn chạy xuống dưới nhà đuổi theo bà quản gia, nhưng mà lại chậm một bước, khi cô xuống đã

thấy Dương Tử trở về, quản gia đang nói chuyện với anh, sắc mặt anh u ám đi.



Hạ Đồng lạnh cả sóng lưng, cả người không ngừng run rẩy vì sợ hãi, cô biết mình đã gây ra tội rất lớn.



Điều cấm kỵ nhất của anh chính là không ai có thể vào căn phòng ở tầng ba, chính xác hơn là phòng của Ân Di.



-Lâm Hạ Đồng.-Dương Tử tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực gọi tên cô, sau đó dùng đôi mắt lạnh như băng ở Nam Cực nhìn cô



Hạ Đồng nuốt nước bọt căng thẳng đi xuống đứng đối diện anh. Cô không dám nghĩ, anh sẽ làm gì mình.



-Xin lỗi, xin lỗi.-ngoài hai từ xin lỗi ra, cô hoàn toàn không biết nói gì


-Anh đừng nói vậy, anh tốt với em lắm rồi.-Hạ Đồng cười gượng nói



-Anh sẽ tìm cách giúp em.-Thiên trầm ấm nói



-Cảm ơn anh, Thiên.



Hạ Đồng hít một hơi, tiếp tục thu dọn quần áo bỏ vào vali, Hạ Đồng đuổi

khéo Thiên đi, nếu anh ở lại thêm, không những anh áy náy cô cũng áy náy theo. Hạ Đồng sắp xếp xong xách vali đi xuống nhà, chị Ly cùng mấy

người làm nhìn cô, có chút nuối tiếc, bà quản gia cũng không có gì ngoài mặt lạnh.



Chị Ly đưa cô ra cổng, Hạ Đồng nhìn chị cười trừ, nói:



-Chị đừng tiễn em nữa, nếu không em sẽ khóc rồi không muốn đi đó.



-Em ngốc quá, bây giờ đã thế này còn nói đùa được.-chị Ly khẽ lắc đầu



-Em nhất định sẽ tìm cách trở về, chị yên tâm đi.-Hạ Đồng không phải nói chơi, lời nói hoàn toàn chắc nịch



-Nếu chị biết em vào căn phòng ở tầng ba chị sẽ giúp em che giấu nhưng lần

này lại là bà quản gia thấy, chị muốn giúp cũng không được.-chị Ly bất

đắc dĩ nói



-Em biết bà quản gia thích Ân Di, bởi vì cô ấy giúp

Dương Tử có thể vui vẻ hạnh phúc, chỉ là em không ngờ bà ấy kích động

đến vậy.-Hạ Đồng khẽ thở dài



-Em sai rồi. Sở dĩ bà quản gia kích động như vậy không phải vì cô ấy có thể làm thiếu gia nhỏ vui vẻ, đó

chỉ là một phần, phần còn lại chính là bởi vì Ân Di là cháu ruột của bà

ấy.



Hạ Đồng sững sờ không nói thành lời, thì ra bà quản gia là bà của Ân Di. Bây giờ cô đã hiểu vì sao bà ấy không thích cô.



-Chị Ly, chị vào nhà đi, nếu không sẽ đi theo em đó.



-Ừm, chị tin em sẽ quay về được.



Hạ Đồng nhìn chị Ly đi vào trong, sau đó xoay người bước ra khỏi cánh cổng cao lớn, khẽ thở dài, cô nên đi đâu bây giờ?



Hạ Đồng nhìn lên cánh cửa sổ ở phòng Dương Tử, đèn vẫn còn sáng, chiếc rèm cửa không được kéo ra, cô hoàn toàn không nhìn thấy gì bên trong.



Hạ Đồng khẽ thở dài lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhấn một dòng số,

phân vân một lúc mới bấm nút gọi, cô có làm phiền anh quá không?



Đầu dây bên kia nhanh chóng có người nghe máy.