Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 88 : Nhắc lại quá khứ

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng rõ ràng cảm nhận được có người nhìn mình nhưng lại không biết là ai nhìn, chiếc rèm cửa kia vẫn nằm im không kéo đi.



Hạ Đồng cất điện thoại vào, ngồi một bên trên bờ gạch nhẵn bóng trước cửa nhà Chính, tại sao cô lại nông nỗi quá, cô không nên ngoan cố vào trong căn phòng đó, cô quá hấp tấp mà.



Một lúc sau, một chiếc Lamborghini trắng dừng trước mặt cô, Hạ Đồng đứng dậy nhìn Lăng Hạo hối hả mở cửa xe đi ra.



-Lăng Hạo...



Hạ Đồng gần như nghẹn ngào, lúc cô cần có người quan tâm nhất, lúc cô khó khăn nhất anh đều sẽ xuất hiện, dù cô có điện thoại cho anh vào thời gian nào, tại nơi nào anh cũng sẽ xuất hiện.



Nhưng mà vì sao cô vẫn cảm thấy thiếu vắng như thế chứ? Là do cô quá tham lam khi đã có sự quan tâm của Lăng Hạo lại cần thêm sự quan tâm khác.



Dương Tử đứng bên trên nhìn ra bên ngoài, rõ ràng đôi mắt đen khẽ động. Trong lòng anh chỉ có một mình cô ấy, vậy thì vì cớ gì lại khó chịu khi cô lại ôm người con trai khác?



Lăng Hạo đưa cô về biệt thự của mình, dẫn cô vào phòng dành cho khách, căn phòng khá rộng rãi và thoáng đãng.



-Tạm thời em cứ ở đây, còn chuyện trở về nhà Chính thì từ từ hãy tính.-Lăng Hạo nói



-Ừm. Lăng Hạo, cảm ơn anh.-Hạ Đồng đầy cảm kích



-Nói cho anh biết, em lại làm gì chọc tức cậu ta nữa rồi?



-Em...



Hạ Đồng cắn môi, cô có nên nói là cô đi lên căn phòng đó, đọc quyển nhật ký kia với anh không?



-Em lại lên căn phòng đó đúng không?-Lăng Hạo khàn khàn giọng hỏi



Hạ Đồng miễn cưỡng gật đầu.



Rõ ràng cô nghe được anh khẽ thở dài, mặc dù rất khẽ nhưng cô vẫn nghe được.



-Không phải không được lên đó sao?



-Là do em... em tò mò...-Hạ Đồng lấp lửng bỏ câu, cô muốn nói thêm vế sau là ”Là em tò mò muốn biết vì sao Ân Di lại được anh và Dương Tử rất mực yêu thương? Vì sao cô ấy có thể làm Dương Tử trở nên hạnh phúc?”



Nhưng mà cô lại không thể nói, cô không dám mở miệng, chỉ có thể cúi người nhìn mũi chân của mình.



Thời gian như ngưng lên, cả hai không ai nói chuyện với ai, Hạ Đồng vẫn cứ cúi thấp đầu, cô rất muốn biết, muốn biết trước đó đã xảy ra những chuyện gì?



-Anh kể em nghe một câu chuyện.-mãi một lúc Lăng Hạo mới trầm giọng nói



Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng là sững sờ sau đó là có chút mừng rỡ.



Lăng Hạo đi đến đứng ngay cánh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài bầu trời rộng lớn, Hạ Đồng ngồi trên chiếc giường chăm chú nghe anh kể.



...




-Anh...



-Được rồi, được rồi. Chọc cô tí thôi, làm bạn được chứ?-Lăng Hạo hòa hoãn hỏi



-Đùa hay thật đây?



-Không tin tôi sao?



-Phải, tôi không tin anh.-Ân Di chắc nịch nói



-Vậy thì làm sao cô tin đây?



-Nếu anh dám đến trước mặt Dương Tử nói với anh ấy anh yêu anh ấy, tôi lặp tức tin anh, xem anh là bạn.



Ân Di nói xong sau đó bỏ đi. Lăng Hạo như người máy, lại không dám tin vào những lời mình vừa nghe, sau đó nhìn cô, lại thấy cô đã đi mất, anh lặp tức vò đầu bứt tóc.



Aiss... đang đùa kiểu gì thế?



Ân Di cứ tưởng cô nói thế Lăng Hạo sẽ không dám làm, vậy mà hai ngày sau, cô vừa bước vào lớp liền thấy Lăng Hạo và Dương Tử đứng đối diện nhau. Lời nói Lăng Hạo rõ mồn một.



-Dương Tử, tớ yêu cậu.



Không phải mình cô hoảng hốt sững sờ mà ngay cả mọi người trong lớp đều sững sờ hoảng hốt.



-Đùa gì thế?-Dương Tử nhíu mày không vui



-Tớ nói thật, tớ... để ý cậu.



Lăng Hạo định nói tớ yêu cậu nhưng lúc nãy anh chỉ mới vừa nói lại rất muốn nôn ra, lời lẽ như thế đáng lẽ anh phải nói với một cô gái, vậy mà lại nói với bạn thân của mình.



-Hết trò rồi sao?



-Không.



-Được rồi, đi thôi.



-Đi đâu?-Lăng Hạo hỏi



-Lên phòng hội trưởng làm bảng kiểm điểm, trong trường, cấm học sinh yêu đương.



Sau đó Lăng Hạo bị Dương Tử kéo đi một mạch ra khỏi lớp, ai ai cũng im lặng tròn mắt nhìn nhau, Lăng Hạo nói yêu Dương Tử quả là một cú sốc cho học viên nữ.



Cũng từ chuyện đó, Lăng Hạo trở thành bạn của Ân Di.



Chuyện đó, làm anh nhớ đến bây giờ, mãi không quên.